[DOCD] Chương 42

Chương 42

Sau này chúng ta hẹn hò đi

Thời gian quả là một điều kỳ diệu, nó mang đến rất nhiều thương tổn, cũng mang đến rất nhiều cơ hội.

Bọn họ từng chia lìa tại đây. Trên chuyến hành trình sau đó, họ gặp rất nhiều cảnh đẹp, đi qua rất nhiều ngã rẽ, vượt qua hết ngọn núi này đến ngọn núi khác, nhưng cuối cùng bọn họ lại được vận mệnh dẫn lối về chốn cũ, gặp người thuở ban sơ.

Mới đầu là Du Thích Dã ôm Ôn Biệt Ngọc, sau đó đến Ôn Biệt Ngọc ôm lại Du Thích Dã.

Ôn Biệt Ngọc kể hết chuyện quá khứ, vẫn không buông tay, cậu dùng hai tay ôm eo Du Thích Dã như cũ, chôn mặt ở hõm vai Du Thích Dã. Cứ im lặng vậy mà đứng một lúc lâu, Ôn Biệt Ngọc đột nhiên cười tự giễu, ngẩng đầu lên, chậm rãi nói:

“Tới nước này còn kể lể những chuyện đó với anh, em cũng không biết là đúng hay sai, giải thích bây giờ có ý nghĩa nữa không, do em quá ích kỷ… Du Thích Dã, cho em ích kỷ thêm mấy phút nữa được không? Em vẫn muốn… vẫn muốn ôm anh thêm mấy phút nữa.”

Du Thích Dã nhìn Ôn Biệt Ngọc.

Mặt của cậu vẫn ẩm ướt, có lẽ bởi vì kìm nén cảm xúc quá lâu, nên một khi bắt đầu, liền không dừng lại được. Cậu vừa nói vừa rơi nước mắt, giọt nước tròn trịa như viên ngọc trai của nàng tiên cá.

Cổ họng Du Thích Dã nghẹn ứ trong vài giây, hai tay hắn đột nhiên dùng sức, ôm chặt Ôn Biệt Ngọc, thả cậu xuống chiếc giường nhỏ bên cạnh. Hắn cúi người, chậm rãi, nhẹ nhàng, hôn đi giọt nước mắt của đối phương.

Nụ hôn của Du Thích Dã là ma chú. Ôn Biệt Ngọc đã không còn rơi nước mắt, chỉ có con ngươi trong veo được gột rửa.

Đối diện với đôi mắt này, Du Thích Dã cố gắng thả lỏng: “Nói vậy, năm đó chúng ta đều là đồ ngốc. Nếu lúc đó anh đá văng cánh cửa kia ra, có lẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Chúng ta cũng sẽ không… “

Hắn khó mà tiếp tục ung dung đến xuống.

Kể từ ngày ông nội của Ôn Biệt Ngọc mất, hắn luôn chuẩn bị sẵn tinh thần chia tay. Theo thời gian, hắn cũng đã dần chấp nhận được rồi, chấp nhận cuộc chia tay hằn sâu dấu vết trong cuộc đời hắn. Nhưng đột nhiên, một cơ hội lại xuất hiện trước mắt, nói với hắn, thật ra bọn họ không cần phải rời xa nhau.

Nỗi khát vọng ập đến mãnh liệt, như sóng lớn cuồn cuộn dâng lên từ tận đáy lòng. Hắn bắt đầu chìm đắm trong chín năm xa cách, bắt đầu nảy ra rất nhiều loại giả thiết, mỗi một giả thiết đều dẫn tới kết quả là hắn và Ôn Biệt Ngọc không chia tay.

Bởi vậy mà lòng hắn tràn ngập hạnh phúc, rất nhiều hạnh phúc giả tạo.

Du Thích Dã đột nhiên nhắm mắt.

Hạnh phúc kéo theo càng nhiều bất mãn. Chúng hệt như một dàn xe đua F1, đấu đá lung tung trong cơ thể hắn, làm hắn mất khống chế.

Đúng lúc này, một bàn tay vuốt ve gương mặt hắn, Ôn Biệt Ngọc tiến lại gần.

Cơ thể âm áp ấy ôm lấy hắn, giọng nói rõ ràng rành mạch vang bên tai.

“Tiểu Dã, em ở đây. Em ôm anh.”

Trong cơn hoảng hốt tựa hồ có thứ gì đó nổ tung, Du Thích Dã mở mắt, nụ hôn của hắn rơi trên môi Ôn Biệt Ngọc, như một ngọn lửa, đột nhiên thổi bùng lên.

Mây mưa thoáng qua, khi hết thảy kết thúc, Du Thích Dã ôm Ôn Biệt Ngọc cùng ngã xuống chiếc giường nhỏ hẹp.

Ôn Biệt Ngọc đã mệt không dậy được, nhưng Du Thích Dã thì chưa, hắn đang chậm rãi kiềm chế cơ thể mình. Còn chưa hoàn toàn thả lòng, cánh tay của Ôn Biệt Ngọc đã dò xét lại đây.

Du Thích Dã kịp thời bắt được: “Em muốn gì?”

Gương mặt Ôn Biệt Ngọc còn đang ửng đỏ, rất là vô tội liếc mắt nhìn Du Thích Dã một cái, như thể đang thắc mắc tại sao hắn lại hỏi một vấn đề hiển nhiên như vậy.

Du Thích Dã tiếp tục nhắc nhở: “Đủ rồi, em đừng gây sự nữa, làm tiếp là em không chịu nổi đâu.”

Ôn Biệt Ngọc: “Anh có chắc là mình nhịn được không?”

Du Thích Dã sợ mình không nhịn được thật, dứt khoát kéo người vào trong ngực trói lại.

Bộ ga giường trắng phau mang theo mùi xà phòng và mùi nắng thơm ngát, dường như mới giặt mấy ngày trước. Du Thích Dã xác định ga đệm đều sạch sẽ xong liền kéo chăn, che cả hai người lại. Chăn bông cũng đơn giản, hai màu xám trắng đan xen, Du Thích Dã nhìn hồi lâu, trí nhớ mơ hồ được đánh thức:

“Lúc trước chúng ta có mua cái này à?”

“Không phải.” Ôn Biệt Ngọc thử giãy giụa hai lần liền bỏ cuộc, ngoan ngoãn nằm trong lòng Du Thích Dã, dứt lời, còn lơ đãng bổ sung một câu, “Cùng một kiểu.”

Du Thích Dã khẽ cười, ôm Ôn Biệt Ngọc chặt hơn một xíu.

Hô hấp của hắn phả lên cổ Ôn Biệt Ngọc, nghe thấy tiếng tim đập của đối phương, chốc lát, lại lan sang lồng ngực mình.

Im lặng ôm nhau một lúc, Ôn Biệt Ngọc mới thấp giọng hỏi: “Anh đang nghĩ gì vậy?”

“Đang nghĩ em giấu thật nhiều bí mật.” Du Thích Dã nói, “Ngoại cái này ra, em còn gạt anh chuyện gì nữa?”

Đang lười biếng dựa vào Du Thích Dã, Ôn Biệt Ngọc lập tức cứng đờ, ánh mắt cậu không nhịn được liếc về phía chiếc nhẫn trên tay, sau lại làm như không có chuyện gì xảy ra mà dời đi… Lúc nói dối không suy xét kỹ, đợi đến khi bị vạch trần, đủ loại vấn đề mới rồng rắn nối đuôi nhau. Giải thích chuyện này rất lúng túng nên Ôn Biệt Ngọc quyết định…

“Không có, không còn gì nữa.”

“Thật à? Dựa theo tính cách của em, em sẽ giấu chỗ này một chút, giấu bên kia một chút, giống hamster giấu đồ ăn ấy.” Du Thích Dã không tin tưởng cho lắm.

Ôn Biệt Ngọc bị nói trúng tim đen nên thẹn quá hóa giận, cậu đổi từ thế bị động sang chủ động, tấn công trực diện: “Đừng nói mỗi em, anh không có bí mật gì sao?”

“…”

Câu nói này như cây kim, xuyên thấu trái tim Du Thích Dã.

Tựa như trước ngày hôm nay, Ôn Biệt Ngọc luôn giữ kín như bưng tất cả mọi chuyện chín năm qua… Du Thích Dã cũng có một bí mật mà từ đầu tới đuôi hắn luôn giữ kín với Ôn Biệt Ngọc.

Bí mật liên quan tới cái chết của ông nội Ôn Biệt Ngọc.

Hắn vốn cho rằng mình sẽ mang bí mật này vào phần mộ, thế nhưng hôm nay nghe được nhiều chuyện quá khứ như vậy, hắn vẫn… vẫn dao động.

Dao động chỉ trong nháy mắt, cảm giác được thân nhiệt của người trong ngực, lòng hắn càng thêm quyết tâm.

Hắn cũng lắc đầu: “Không.”

Ôn Biệt Ngọc liếc mắt thăm dò Du Thích Dã: “Anh gạt em.”

Du Thích Dã: “…”

Ôn Biệt Ngọc đưa ra cảnh cáo, cắn một ngụm lên cổ Du Thích Dã: “Tốt nhất là anh nên nói thật.”

Du Thích Dã hít vào một hơi, không đau nhưng rất nóng. Dưới tình thế chạm vào là nổ ngay, hắn lập tức đầu hàng: “Anh biết rồi, chờ tối về nhà anh kể cho em, được không?”

Lúc này Ôn Biệt Ngọc mới coi như thoả mãn.

Hai người nằm tiếp một lúc, Du Thích Dã nhìn gian phòng và cửa sổ, vuốt tóc Ôn Biệt Ngọc, bỗng nhiên thở dài: “Cảm giác đã lãng phí thật nhiều thời gian mà không kiếm được lời, mỗi phút mỗi giây tiếp theo anh phải tính toán chi li mới được.”

“Em là bậc thầy tính toán chi li đấy, nếu dành dụm, ta sẽ có nhiều thời gian hơn.” Ôn Biệt Ngọc tiếp lời, có lẽ vì đang vùi đầu vào ngực Du Thích Dã, nên giọng cậu nghe có hơi rầu rĩ.

“Ừm.” Du Thích Dã khẽ mỉm cười, “Vậy sau này nghe theo em sắp xếp hết.”

“… Du Thích Dã.”

“Hửm?”

“Sau này chúng ta hẹn hò đi.” Ôn Biệt Ngọc ngước mắt lên, hai người đã ba mặt một lời, cậu cũng không né tránh nữa, “Lúc trước vì chăm ông nên cuối tuần chúng ta không có buổi hẹn hò nghiêm túc nào cả. Sau đó anh lại đi, ngay cả việc cùng anh đi dạo trong sân trường, em cũng không có cơ hội.”

“Vậy em phải đồng ý với anh một chuyện trước.”

“Chuyện gì?”

“Gọi anh là Tiểu Dã, như vậy nghe mới thân mật.”

“…”

“Mau gọi đi, anh chỉ muốn nghe em gọi thôi mà.” Du Thích Dã hôn trộm lên khóe môi Ôn Biệt Ngọc.

Ôn Biệt Ngọc chậm nửa nhịp, mới đáp lại nụ hôn này, đồng thời, lặng lẽ, trìu mến, thốt ra xưng hô thân mật kia.

“… Tiểu Dã.”

***

Hai người ngọt ngào trên giường một hồi, Du Thích Dã ngắm nhìn quần áo tán loạn trên mặt đất, phát hiện vừa nãy quá thô bạo, kéo đứt mấy cái cúc áo sơ mi của Ôn Biệt Ngọc.

Chính mình gây ra thì phải tự đền bù.

Du Thích Dã nới với Ôn Biệt Ngọc: “Em ở nhà, anh xuống mua bộ quần áo mới.”

“Em đi với anh.”

“Nhưng mà…”

“Không phải anh vừa nói không có đủ thời gian nên phải biết quý trọng ư? Chúng ta ra ngoài mua quần áo, thay đồ xong rồi đi hẹn hò luôn.”

“Được.” Du Thích Dã luôn bị Ôn Biệt Ngọc thuyết phục một cách dễ dàng. Hắn quyết định đưa Ôn Biệt Ngọc cùng xuống lầu, nhưng trước đó, hắn phải mang Ôn Biệt Ngọc vào buồng tắm đã.

Năm đó hắn thuê căn phòng này, quả thật là rất nhỏ, từ phòng ngủ đến nhà bếp đều nhỏ đến đáng thương, lối đi rộng nhất cũng không đủ cho hai người đi qua cùng lúc… nhưng bất ngờ là phòng tắm lại lớn, bên trong còn đặt một cái bồn tắm.

Xuất phát từ ảo tưởng khó mà miêu tả nào đó, năm ấy Du Thích Dã đã quyết định thuê căn phòng này, sau đó quả nhiên không ít lần sử dụng bồn tắm, kiếm lời cho tới tận bây giờ.

Hắn thả Ôn Biệt Ngọc vào trong bồn, đổ đầy nước nóng và sữa tắm. Sau khi tỉ mỉ chà sạch cậu từ trên xuống dưới, hắn liền tìm máy sấy ở vị trí quen thuộc, thử thì thấy vẫn còn hoạt động tốt, liền cầm sấy tóc cho Ôn Biệt Ngọc.

Ôn Biệt Ngọc quấn khăn tắm, lắc lắc đầu: “Không cần phiền vậy đâu, xuống dạo một vòng thôi mà.”

Du Thích Dã nhìn lướt qua Ôn Biệt Ngọc.

Mới vừa tắm xong, đuôi tóc của Ôn Biệt Ngọc còn ẩm ướt, một hai sợi tóc dính vào cần cổ, nửa giọt nước muốn rơi cũng không xong. Trên mặt cậu còn mang theo rặng đỏ, nổi lên liền không rút xuống nữa, đôi môi cũng hồng hồng, như trái cây vừa độ chín treo ở đầu cành…

“Không được rồi, sao có thể thả em ra ngoài được đây.” Vô tình, Du Thích Dã nói ra tiếng lòng.

“Anh nói gì?” Ôn Biệt Ngọc mờ mịt nhìn người đối diện.

“Anh nói ——” Du Thích Dã dùng máy sấy tạo kiểu tóc cho cậu, cuối cùng cúi người, nhìn Ôn Biệt Ngọc trong gương, mỉm cười nói, “Em đẹp như vậy, anh phải giấu đi thôi.”

Dứt lời, Du Thích Dã được như ý nguyện mà thấy mặt Ôn Biệt Ngọc đỏ hơn nữa.

Hắn ôm người rời khỏi buồng tắm, nhặt quần áo lên mặc cho cậu.

Sơ mi không có cúc áo buông thõng, vạt áo luôn gọn gàng giờ thò ra lộn xộn dưới áo len, trông như áo len sơ mi lộ vạt, khiến Ôn Biệt Ngọc nháy mắt giảm đi mười tuổi, giống cậu học sinh cấp ba.

Nội tâm Du Thích Dã sinh ra một suy nghĩ rất quái đản, hắn đưa tay sờ sờ mặt mình, rồi còn rất bận tâm đến quần áo trên người: “Sao đột nhiên anh có cảm giác như trâu già gặm cỏ non vậy nhỉ… lát nữa chúng ta mua quần áo thể thao đi, mua cùng kiểu dáng cho giống đồ tình nhân.”

“Được.” Ôn Biệt Ngọc dung túng Du Thích Dã, bọn họ chuẩn bị ra ngoài, lúc này, cậu lại hỏi Du Thích Dã, “Anh mang chìa khoá không?”

“Có mang, sao thế?”

Ôn Biệt Ngọc lấy một chiếc chìa khoá dự phòng từ trong nhà, đón lấy chùm chìa khoá trong tay Du Thích Dã, rồi sâu chìa khoá nhà vào: “Xong rồi.”

Lúc chìa khóa trở về tay Du Thích Dã, chúng va chạm nhau tạo ra âm thanh rất trong trẻo, hệt như chuông gió thuỷ tinh treo trên cửa sổ, dưới ánh mặt trời, trong làn gió nhẹ, phát ra tiếng ngâm nga dễ nghe.

Ra khỏi khu dân cư sẽ thấy quốc lộ phồn hoa.

Dù sao, đã chín năm không đi qua đoạn đường này, Du Thích Dã cũng mù mờ không biết cửa hàng quần áo ở đâu, nhưng Ôn Biệt Ngọc thì biết, cậu nắm chặt tay Du Thích Dã, chậm rãi dẫn hắn đi về một hướng.

Đi tới đi lui, luôn có người qua đường nhìn về phía bọn họ, nhìn hắn, hoặc là nhìn Ôn Biệt Ngọc.

Du Thích Dã chú ý tới những ánh mắt này, lại liếc Ôn Biệt Ngọc, sau khi người bên cạnh sửa soạn lại trang phục, mặc dù không còn cảm giác như trái cây chín tản mát ra hương ngọt, nhưng vẫn ——

Hắn kéo tay Ôn Biệt Ngọc.

“Hả?” Ôn Biệt Ngọc nghiêng đầu liếc Du Thích Dã.

“Là vậy đấy.” Du Thích Dã nhỏ giọng nói cho cậu nghe, “Ánh mắt của em quá quyến rũ, chỉ được nhìn anh, không được nhìn người khác.”

“…”

“Đó là vì trong mắt em có anh.” Ôn Biệt Ngọc cũng nhỏ giọng trả lời.

Có anh, nên mới quyến rũ.

[DOCD] Chương 41

Chương 41

Không nhận ra

Sau khi chậm chạp hình dung lại đoạn hồi ức dài dòng và hỗn độn, thân thể đột nhiên thấy uể oải, Du Thích Dã xoa giữa mày, dạo quanh phòng mấy bước, rõ ràng mặt đất bằng phẳng, nhưng hắn vẫn có cảm giác như đang đứng trên tàu, rung lắc và chóng mặt.

Căn phòng cũ hệt như một chuyến tàu du hành xuyên thời gian, tới lui giữa hiện tại và quá khứ.

“Thật ra…” Du Thích Dã cất tiếng. Hắn đứng bên cạnh cửa sổ, lúc đừng từ đây nhìn xuống lầu, hắn sinh ra ít ảo giác, dường như có thể thấy bóng dáng mình ngày xưa, quyến luyến nán lại đây thật lâu. Hắn không thích hình ảnh này, nhưng hắn ép mình phải đối mặt, xua tan nó, “Chuyện trước đây đã qua rồi, Biệt Ngọc, chúng ta chỉ cần sống tốt ở hiện tại và tương lai thôi.”

“Em không —— “

Sau lưng truyền đến âm thanh thật nhỏ, Ôn Biệt Ngọc lẩm bẩm gì đó.

Du Thích Dã không nghe rõ, quay đầu hỏi lại: “Em vừa nói gì?”

“… Không phải em không cần anh.”

Con đập xây kiên cố trong lòng cuối cùng bị phá vỡ, dòng lũ tích trữ bên trong không thể kìm lại nữa. Đứng trước Du Thích Dã, cậu bật thốt ra bí mật mà mình giữ kín bấy nhiêu năm, trong tình huống không hề có chuẩn bị trước.

Sau khi dứt lời, vẫn không thể thả lỏng.

Ôn Biệt Ngọc nhìn người đang sững sờ trước mặt, chẳng khác nào bị kinh ngạc đánh chính diện. Hô hấp của hắn ngày càng dồn dập, hai tay siết chặt thành nắm đấm, nước da trắng bệch, tái nhợt như mất máu và mất đi hơi ấm.

Cậu không biết kết quả.

Không biết câu nói tới muộn này liệu có khiến người trước mặt càng thêm tổn thương không.

Cậu chỉ là… luôn luôn… muốn bảo vệ Du Thích Dã, muốn thấy Du Thích Dã vui vẻ và kiêu ngạo. Thế nhưng hắn lại phải gánh vác trách nhiệm không thuộc về mình, cũng chịu đựng nhiều thương tổn nhất. Cậu liều mạng giành giật những kết cục tốt, nhưng luôn đổi lại những cái kết tệ.

Bi ai của chính mình và khổ sở của Du Thích Dã rót đầy cơ thể cậu. Ôn Biệt Ngọc đứng tại chỗ, cảm giác đôi mắt khô rát và đau nhức từng cơn.

“Tiểu Dã, em không trách anh, chưa bao giờ em trách anh.”

Vẻ ngạc nhiên trên mặt Du Thích Dã đã biến mất, hắn đứng lặng, cảm xúc lẫn lộn.

Một góc nhỏ trong lòng đang run lên, hắn nhìn thấy bản thân mình trong quá khứ – vốn cho rằng đã tan biến từ lâu – từ từ bước ra.

Mưa to như trút nước.

Thanh niên mười tám tuổi nọ lại lao về chiếc ô dưới màn mưa.

Người cầm ô tập tễnh đi tìm hắn, là Ôn Biệt Ngọc.

Du Thích Dã đi theo bóng dáng quá khứ của mình, đi thẳng tới trước mặt Ôn Biệt Ngọc, ôm lấy người bi ai mà không thể khóc.

Tư thế ôm của hắn trông hơi vụng về, hệt như phiên bản non nớt của chính mình trong quá khứ, thế nhưng bàn tay vỗ về lại vững vàng kỳ lạ, thành thạo đến độ có thể kiểm soát tất cả.

Du Thích Dã năm mười tám tuổi và Du Thích Dã của hiện tại chồng lên nhau. Bọn họ cùng ôm ấp Ôn Biệt Ngọc, nói cho đối phương nghe:

“… Mấy năm qua anh khổ sở lắm. Biệt Ngọc, em khóc thay anh, được không? Em khóc thay anh, anh sẽ không thấy khổ nữa.”

Kỳ lạ, khi câu nói này truyền vào lỗ tai, đôi mắt khô khốc thoáng chốc ngấn nước. Ôn Biệt Ngọc nhắm mắt lại, chất lỏng lạnh lẽo trượt xuống theo gò má, trượt được một nửa, liền bị Du Thích Dã lau đi từng chút một.

Du Thích Dã hỏi Ôn Biệt Ngọc:

“Khi đó, đã xảy ra chuyện gì?”

Khi đó, đã có chuyện gì xảy đến với em?

Quá khứ không chỉ dằn vặt Du Thích Dã, cũng dằn vặt cả Ôn Biệt Ngọc.

Ôn Biệt Ngọc vô thức ôm chặt hắn, nửa ngày sau mới khàn giọng mở miệng:

“Em nhận được một cuộc gọi…”

Trong điện thoại, cha mẹ thông báo cho cậu, ông nội chết rồi, về dự đám tang.

Ông nội mới tối hôm qua vẫn thân thiết trò chuyện với cậu đã chết rồi, cậu phải trở về, nói lời từ biệt lần cuối với ông nội.

Cậu lên tàu, rồi xuống tàu, khi rời nhà ga, cậu nhìn thấy Du Thích Dã đứng phía trước.

Người thân quen canh giữ ở vị trí thường lệ, con tim tê dại đột nhiên hơi nảy lên chút.

Cậu đưa bước chân một cách chậm chạp, hướng về phía Du Thích Dã, mới đi một bước, cha mẹ đã chắn trước mặt cậu.

Nét mặt cha cứng đờ, trong sự cứng đờ đó cất giấu đầy oán giận. Cổ tay cậu bị ông tóm chặt, cha thấp giọng mắng cậu: “Mày muốn làm gì? Mày muốn đi đâu? Mày có hiểu không, ông nội mày chết rồi, mày còn đi tìm Du Thích Dã, mày không thể rời khỏi nó dù chỉ một giây đồng hồ thôi à —— “

Một khi đã bắt đầu, sẽ không bao giờ dừng lại.

Cậu bị mang lên xe, đưa về nhà. Cậu đứng trong nhà mình, nhưng không nhìn thấy chủ nhân của nó.

Cha vẫn cằn nhằn liên miên, câu chữ dài dòng, oán giận, lặp đi lặp lại không biết mệt mỏi, không biết ngừng nghỉ.

Ông ấy nói tại sao bọn mày lại để ông nội ở nhà một mình.

Ông ấy nói sao mày lại để Du Thích Dã tới chăm sóc ông nội.

Ông ấy nói do mày sai.

Ông ấy nói nên nghe lời ông ấy, nên để ông nội ở lại viện dưỡng lão, để người có chuyên môn làm việc.

Mẹ ở bên cạnh can ngăn.

Bà nói lại cha hai câu.

Bà nói trẻ con biết gì, mọi chuyện đã xảy ra rồi thôi trách móc đi.

Bà nói giờ ông mới trách móc đủ thứ, sao lúc trước ông không về thăm cha mình thường xuyên hơn.

Sau đó, bà lại nói Ôn Biệt Ngọc hai câu.

Bà nói cha con quá thương tâm nên mới cằn nhằn nhiều thế, nhưng con không được giận cha, người sai là con.

Bà nói sao con có thể giao ông nội cho người ngoài chăm sóc, người ngoài là người ngoài, người nhà là người nhà, con thật sự vô trách nhiệm, uổng công ông nội thương con như thế.

Những giọng nói này, là tiếng muỗi, là tiếng ong vo ve bên tai Ôn Biệt Ngọc không ngừng. Cậu không nhìn bọn họ, cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoa ngoài cửa cháy khô, cành lá héo úa mệt mỏi in vào trong con ngươi của Ôn Biệt Ngọc.

Thật lâu sau, Ôn Biệt Ngọc mới tìm lại giọng nói của mình, tràn đầy mờ mịt.

“Ông nội… chết như thế nào?”

Nói đến đây cha bỗng dưng cứng người lại, hệt như núi lửa phun trào, phản ứng đầu tiên của ông là nổi giận:

“Là nó, là thằng bạn trai mày! Ông nội mày bị bọn mày hại chết, ông nội mày —— “

Mẹ kéo mạnh cha, mắng:

“Ông đừng nói nữa!”

“Đều là lỗi của của bọn tôi, vậy các người không sai ư?”

Những lời chỉ trích Du Thích Dã của cha đã đánh thức Ôn Biệt Ngọc, cậu quay đầu lại, lẳng lặng hỏi một câu.

Trên đỉnh núi lửa phun, dung nham ồ ạt trào xuống.

Cha cậu đột nhiên bật khóc, ông ngã vật trên sô pha, tiếng khóc rống thất thanh như sụp đổ, nước mắt giàn giụa trên mặt ông, như vỡ đê, không sao kìm lại được.

“Mày thì biết gì, mày chẳng hiểu gì cả!”

“Mày có biết đến tận cuối cùng ông nội vẫn nghĩ đến mày không? Sao mày có thể không về, sao mày lại để người khác về!”

“Ba, sao ba lại đi như thế, con vẫn chưa báo hiếu được cho ba —— “

Đây là lần đầu tiên Ôn Biệt Ngọc nhìn thấy cha mình chảy nước mắt, lòng cậu càng thêm hoang mang và tê dại. Cậu không biết nói gì, cũng không biết phải bày ra biểu cảm thế nào, chỉ kinh ngạc nhìn mọi sự hoang đường trước mắt, kinh ngạc phát hiện chỉ bằng một câu nói đơn giản, mình đã làm cha gục ngã.

Không chân thực.

Ôn Biệt Ngọc không hề cảm thấy chân thực.

Cậu đứng bên này, những người còn lại ở bên kia, ở giữa là một tấm kính thuỷ tinh, thủy tinh ngăn cách âm thanh, cũng ngăn cản người đến gần. Cậu chỉ thấy vài cái bóng, tựa như hình nhân nhảy múa, tự nói và tự trình diễn.

Cậu nhìn rất lâu, nhìn bức ảnh đen trắng và một đóa hoa tang màu trắng.

Cậu nhìn thấy ông nội.

Ông nội sống sờ sờ đã bị đóng khung, nằm thẳng trong quan tài.

Mà cậu thì đứng tại hiện trường tang lễ, nhìn thấy rất nhiều người quen thuộc và xa lạ vây quanh quan tài của ông nội, thương tâm buồn khổ. Cậu đột nhiên cảm thấy buồn nôn và xấu hổ, buồn nôn và xấu hổ về chính mình.

Lúc này đây cậu mới hiểu, cuộc đối thoại ngày hôm qua giữa mình và cha biểu đạt điều gì.

Cậu đang trốn tránh trách nhiệm.

Cậu muốn trốn tránh trách nhiệm về cái chết của ông nội.

Nhưng mà… là lỗi của mình, đây là lỗi của mình, ông nội và mình sống nương tựa lẫn nhau, mình lại không chăm sóc được cho ông, không thể nhìn ông lần cuối.

Ôn Biệt Ngọc dần mất đi khả năng di động, cứng đờ như một gốc thực vật trên nền gạch.

Cậu bắt đầu sợ hãi, nỗi sợ dẫn cậu nhìn thấy một người, khiến cậu lẩm bẩm nói ra một câu.

“Tiểu Dã đến, để anh ấy vào…”

Người phúng viếng không nghe thấy, nhưng cha mẹ đứng bên cạnh cậu lại nghe rõ mồn một.

Cha hung dữ nói: “Không cho nó vào! Nhìn thấy nó, tao sẽ nghĩ đến cái chết của ông nội mày, nhìn thấy mày, cũng vậy! —— “

Mẹ đứng bên cạnh run cầm cập, dường như bà vừa trở lại khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của ông nội: “Con thông cảm cho ba con đi, tại sao phải để cho nó vào xem tang lễ, để nó thấy ông nội con chết còn chưa đủ ư?”

Ôn Biệt Ngọc thất thanh.

Cậu nhìn ông nội.

Ông nội vẫn là như cũ, chỉ là không nói chuyện với cậu, cũng không mỉm cười với cậu.

Ông nội đã mãi mãi rời đi rồi.

Tang lễ kết thúc, những âm thanh nhức nhối đều biến mất, lời cằn nhằn của cha mẹ lại thế chỗ.

Kể từ lúc nhận cuộc gọi kia, bên tai cậu luôn có đủ loại âm thanh, những âm thanh làm cậu càng ngày càng mê man.

Cha lại mở miệng, vẫn lặp lại mấy câu kia, nhưng ông dường như đã tỉnh táo hơn, ông bắt đầu nói về Du Thích Dã.

Ông nói mày nên chia tay với Du Thích Dã.

Ông nói tao đã sớm bảo hai người nam không ở bên nhau được, huống chi là hai đứa con nít.

Ông nói Du Thích Dã chắc chắn sẽ bắt đầu sợ mày, Du Thích Dã nhìn thấy mày sẽ nghĩ đến cái chết của ông nội mày.

Mẹ cũng đang nói chuyện, bà than thở, quở trách nói, để đứa trẻ đó thấy ông con chết trước mặt, con có lỗi với ông nội con, cũng có lỗi với Du Thích Dã.

Cuối cùng, trước khi vào nhà, bọn họ dừng bước, ngập ngừng nói ra một câu.

“Tết năm nay ba mẹ không về, con… con có muốn ở lại nhà ông không?”

Ôn Biệt Ngọc chớp mắt một cái, chậm rãi hiểu ra.

Cha mẹ không muốn về, không muốn gặp cậu. Bọn họ sợ nhìn thấy cậu.

Những hình nhân nhảy múa cũng không dừng lại khi bọn họ rời đi, trái lại trình diễn càng cao trào hơn. Ôn Biệt Ngọc đứng sau tấm kính thủy tinh, luôn giữ im lặng.

Mãi đến tận khi cậu gặp lại Du Thích Dã tại nhà ga, cậu cũng cảm thấy được, nỗi sợ hãi giấu diếm trong nội tâm Du Thích Dã, nỗi sợ giống cha mẹ cậu.

Nỗi sợ khiến cậu lấy làm kinh hãi.

Mình hại ông nội, đồng thời cũng hại cả Du Thích Dã ư?

Du Thích Dã vốn không cần, rồi lại phải đối mặt với chuyện khủng khiếp như vậy…

Những tấm kính mờ sương xung quanh co lại, cậu ở bên trong hộp kính, những người khác lại ở bên ngoài.

Cha mẹ đã đi xa rồi, nhưng giọng nói và cái bóng của họ vẫn còn đó, được ghi vào trong camera, phát đi phát lại trước mắt, bên tai.

Ồn quá, ồn quá…

Nếu như tấm thuỷ tinh này có thể dày hơn xíu nữa, phải chăng cậu không cần phải nghe thấy những điều đó?

Quả nhiên tấm thuỷ tinh trở nên dày hơn, âm thanh đã nhỏ hơn hẳn, nhưng Ôn Biệt Ngọc lại cảm thấy càng thêm tê dại, hoặc có thể là mệt mỏi, riêng việc cử động đầu ngón tay, cậu đều phải gắng sức thật lâu.

Xuống xe, cậu về đến nhà.

Cậu nhìn thấy hình ảnh xấu xí của chính mình trong gương. Cậu thoáng rùng mình một cái, cậu cũng bắt đầu sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy nỗi sợ này sẽ lan đến Du Thích Dã.

Mình có nên rời đi vài ngày chăng?

Cậu tự hỏi, trước khi thốt lên thành lời, Du Thích Dã đã hoảng hốt đoạt trước rồi vội vã rời đi.

Nhưng theo thời gian trôi qua, nỗi sợ chẳng hề biến mất.

Chúng ủ trong lòng Du Thích Dã, càng ngày càng nhiều, đồng thời cũng kéo giãn khoảng cách giữa hai người.

Nỗi sợ bên trong chiếc hộp kính của cậu cũng tích tụ dần, không có chỗ xả. Cậu sợ Du Thích Dã hoảng hốt khi nhìn thấy mình, nhưng sợ hơn nữa, là mình vô tình trút hết mọi nỗi sợ hãi lên Du Thích Dã, người duy nhất có thể đón nhận chúng.

Cậu sợ mỗi lần mình mở miệng sẽ thốt ra câu nói làm tổn thương Du Thích Dã, giống như cách cậu hạ gục cha mình vậy.

Cậu nuốt hết những lời muốn nói trở vào bụng.

Cậu trầm mặc nhìn Du Thích Dã ngày càng mệt mỏi, ngày càng gay go, nhìn lông đuôi của hắn phai màu, lộn xộn, nhìn hắn, như nhìn thấy đoá hoa cháy khô trên bệ cửa sổ kia.

Trong âm thầm, một suy nghĩ mọc rễ nẩy mầm, dây dưa cuốn lấy cậu.

Nếu như hai người tách ra một đoạn thời gian…

Du Thích Dã sẽ hạnh phúc hơn một chút, hắn không cần phải gánh chịu những gánh nặng không thuộc về mình, cũng không nhận ra cậu đã thay đổi…

Ít nhất đến khi cậu có thể chịu đựng này đó, ít nhất đối phương sẽ không còn thấp thỏm khi nhìn thấy cậu, ít nhất cậu sẽ không khiến Tiểu Dã càng thêm sợ hãi…

Cánh cửa đóng kín bị gõ vang.

Du Thích Dã đứng bên ngoài, nhỏ giọng hỏi cậu một câu.

Vừa hạ quyết tâm cậu lại bắt đầu dao động dữ dội, như toà nhà sụp đổ tại tâm chấn động đất.

Thật ra không phải Du Thích Dã cần cậu, mà là cậu cần Du Thích Dã. Càng bị mắc kẹt trong sợ hãi và vũng lầy, cậu càng nhớ thương cái ôm của Du Thích Dã, càng muốn nhận được sự an ủi từ đối phương.

Cuối cùng, ích kỷ áp đảo lý trí.

Nhưng chờ đến khi cậu mở cánh cửa kia ra, bên ngoài đã không một bóng người.

Rất nhiều năm qua đi, cánh cửa vẫn ở đó. Còn cậu vẫn không thể kịp thời mở cửa, bước ra, ngay khi tiếng gõ cất lên.