[DOCD] Chương 36

Chương 36

Sự chờ đợi

Cho dù đã ấn loa ngoài nhưng giọng nói của Tề Luân vẫn truyền ra từ ống nghe, như có như không mà cám dỗ.

Không khí hiện trường có chút lúng túng, ánh mắt Ôn Biệt Ngọc rơi trên mặt Du Thích Dã, không dám nhìn thẳng vào hắn mà vội vàng lảng tránh: “…Xin lỗi.”

Du Thích Dã vẫn hào phóng như thường, nhưng lúc này, sự hào phòng đó dường như thiếu đi một mảnh linh hồn: “Không sao đâu, em nghe điện thoại đi.”

Ôn Biệt Ngọc “ừ” một tiếng, cầm điện thoại xuống giường. Điện thoại áp vào lỗ tai, cậu vừa ra ngoài vừa nói chuyện, giọng nói ép xuống thật thấp, bảo đảm đủ nhỏ để người kia không nghe thấy: “Đàn anh, em đã nói rồi, đây là chuyện riêng của em, em không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh.”

Đầu bên kia điện thoại, Tề Luân bình tĩnh trả lời: “Chồng cũ là giả.”

Ôn Biệt Ngọc đang định bước ra ngoài, bỗng khựng lại. Bên tai cậu, giọng nói của Tề Luân vẫn vang lên đều đều.

“Bảy năm trước, lúc anh theo đuổi em, em mang nhẫn nói với anh em đã kết hôn rồi. Nhưng cuộc hôn nhân này là giả, chưa từng có người này. Ôn Biệt Ngọc, em lừa anh ròng rã bảy năm.”

Ôn Biệt Ngọc đẩy cửa ra khỏi phòng.

Cửa phòng mở rồi đóng, cuốn theo một trận gió lạnh thổi tới Du Thích Dã, khiến hắn đánh mấy cái hắt hơi liên tiếp.

Hắn mặc quần áo, xoa xoa chóp mũi, đứng dậy thu dọn đồ đạc trên giường, sau đó mới đi tắm. Lúc trở ra, Ôn Biệt Ngọc đã nói chuyện điện thoại xong rồi, nửa nằm trên giường, hai tay giao nhau đặt trước bụng, nhìn lên trần nhà. Nghe thấy tiếng động, cậu đột nhiên đưa tầm mắt chuyển tới trên người hắn.

Du Thích Dã đi rót cốc nước, cậu cũng đưa mắt rót theo. Du Thích Dã đi lấy cuốn sách, ánh mắt cũng theo hắn lật từng trang. Du Thích Dã ngồi về trên giường, ánh mắt cũng rụt lại, cẩn thận đặt tại bàn tay đang chống lên giường của Du Thích Dã.

Ôn Biệt Ngọc hỏi: “Anh chơi nữa không?”

Du Thích Dã suy nghĩ chốc lát, từ chối: “Thôi, đã muộn rồi, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm, em cũng tắm rồi lên giường ngủ đi.”

Ôn Biệt Ngọc không phản đối, cậu cầm quần áo mới tiến vào buồng tắm, tiếng nước bên trong cơ hồ chỉ kéo dài năm phút đồng hồ, người vừa vào lại ra, một thân nhẹ nhàng khoan khoái.

Du Thích Dã đang dựa đầu giường đọc sách, thấy vậy liền tắt đèn, nói với Ôn Biệt Ngọc: “Ngủ thôi.”

Ngay khi ánh đèn vừa rút đi, Du Thích Dã nằm xuống, đưa lưng về phía Ôn Biệt Ngọc. Hắn nhắm hai mắt lại, chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, nhưng đúng lúc này, hô hấp phía sau bỗng nhiên gần kề.

Giọng nói của Ôn Biệt Ngọc vang lên.

“Du Thích Dã…”

“Hửm?”

“Anh chưa hôn chúc ngủ ngon.”

Âm thanh nhẹ nhàng như một ngọn gió, câu lấy tiếng lòng của Du Thích Dã. Du Thích Dã hưởng thụ ngọn gió này, nhưng lại không thuận gió mà đi: “Không.”

Người sau lưng im lặng trong chốc lát, lại mở miệng.

“Anh muốn chiến tranh lạnh với em à?”

“Không có.”

“Du Thích Dã…”

Du Thích Dã trở mình, chuyển từ nằm nghiêng sang nằm thẳng. Chỉ hơi nghiêng người, hắn đã nhìn thấy gương mặt của Ôn Biệt Ngọc, trong đêm tối mông lung, vẻ mặt đối phương có chút nghiêm túc.

Lúc này, Du Thích Dã dựng thẳng ngón tay trỏ, chỉ lên môi mình: “… Anh muốn em tới hôn anh.”

Hắn không thuận gió mà đi, hắn muốn gió vây quanh mình.

Vẻ nghiêm túc trên mặt Ôn Biệt Ngọc dần thu lại, biến thành dung túng và dở khóc dở cười.

Chốc lát sau, một tiếng “Ừ” trầm thấp chảy ra từ kẽ môi đối phương, Ôn Biệt Ngọc chậm rãi cúi người, hô hấp càng ngày càng gần. Du Thích Dã ngửi thấy một tia hơi nước đã thấm nguội, toả ra từ đuôi tóc chưa khô hẳn của Ôn Biệt Ngọc, càng khiến hắn liên tưởng đến mặt hồ yên ả nơi núi rừng sâu hun hút, vài sợi ánh sáng xuyên qua tán lá rậm rạp, tựa như dải lụa mà thiên sứ vô tình đánh rơi.

Một giây sau, Ôn Biệt Ngọc chạm vào hắn.

Môi Du Thích Dã bị liếm nhẹ một cái.

Trái tim hắn đột nhiên nhảy cẫng lên, lượn quanh vài vòng giữa không trung rồi mới từ từ bình tĩnh lại. Hắn như một tay sành ăn được nếm thử món khai vị tuyệt vời, vội bày sẵn khăn ăn, cầm chắc dao nĩa, thanh lọc vị giác, chỉ còn đợi món chính độc đáo hơn rơi vào dạ dày.

Nhưng sau đó, món chính còn chưa mang ra, một giọng nói đã vang bên tai hắn trước. Ôn Biệt Ngọc thì thầm với hắn, tốc độ nói rất chậm, như mỗi một từ đều phải cân nhắc kỹ càng rồi mới thoát ra khỏi miệng:

“Du Thích Dã… em cũng giấu anh một bí mật.”

Anh biết bí mật đó là chồng cũ của em rồi. Du Thích Dã nghĩ.

“Em không biết có nên nói với anh bí mật này hay không.”

Anh không muốn biết về chồng cũ của em đâu. Người đàn ông như anh mà phải ghen tuông và tự ti vậy à? Du Thích Dã nổi giận mà nghĩ.

“Nhưng em cam đoan với anh, tình cảm là chuyện của riêng hai chúng ta thôi, sẽ không bị bất kỳ ai ảnh hưởng đến.” Ôn Biệt Ngọc từng câu từng chữ cam kết.

Đây là điều Du Thích Dã không ngờ tới, hắn ngơ ngác, sau đó hắn phát hiện hòn đá vừa đè nặng đầu quả tim đã biến mất.

Môi hắn mấp máy, định nói gì đó, nhưng Ôn Biệt Ngọc lại không cho hắn cơ hội này.

Người đang chống tay trên ngực hắn bỗng chớp mắt, lần nữa cúi đầu, tiếp xúc càng sâu hơn.

Cậu chạm vào một cách dịu dàng, tỉ mỉ gặm cắn, cẩn thận dò xét. Trên môi ướt át, Du Thích Dã lè lưỡi ra liếm liếm khóe miệng, đưa tới một tiếng thở dốc cực nhỏ vang lên trong phòng.

Giai điệu ung dung thong thả biến thành giao tranh ác liệt, nụ hôn chỉ dừng lại cho đến khi một người trong hai người không có đủ dưỡng khí. Bọn họ nằm trên giường, thở dốc.

Du Thích Dã nhận thấy trong tiếng thở dốc của Ôn Biệt Ngọc bao hàm cả hơi nóng và dục vọng.

Thật ra chẳng cần phải quan sát tỉ mỉ, thân thể hắn luôn cảm nhận được những phản ứng của người kia một cách rõ ràng và trực tiếp.

Du Thích Dã nhìn Ôn Biệt Ngọc, đôi mắt của cậu loé sáng trong đêm, thật giống như ánh nước nhỏ vụn trong hồ nước nóng, sóng nước dập dìu, Ôn Biệt Ngọc kêu khẽ một tiếng với giọng điệu mời gọi: “Du Thích Dã…”

Ngoài mời gọi ra, còn có một tia dâng hiến hệt như đang đền bù.

Du Thích Dã vui với lời mời gọi, nhưng không ưng sự dâng hiến này của Ôn Biệt Ngọc, mặc dù chính chủ nhân nó cũng không phát giác ra được.

Hắn không đứng đắn nhướng mày với cậu, nghiêm túc nói:

“… Muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi.”

Ôn Biệt Ngọc sửng sốt.

Mấy giây sau, một đôi tay hững hờ bám lên cổ Du Thích Dã, Ôn Biệt Ngọc nói lớn hơn chút, mang theo khiêu khích: “Anh không làm được à?”

Xem ra chỉ bằng mấy lời nói suông thì khó mà thuyết phục được Ôn Biệt Ngọc.

Du Thích Dã không sợ mình không làm được, chỉ sợ cọ xát hai lần, mình lại làm tốt quá thôi, vì vậy hắn rút củi dưới đáy nồi, xoa eo Ôn Biệt Ngọc, thành công đổi lấy một tiếng rên rỉ vội vàng và nửa cơ thể mềm nhũn.

Tuy rằng qua chín năm, nhưng eo Ôn Biệt Ngọc vẫn mẫn cảm như vậy… Thậm chí còn mẫn cảm hơn xưa nữa.

Thật là, sao trần đời lại có người như vậy, theo thời gian trôi lại lão hoá ngược, da thịt càng ngày càng non mềm.

Du Thích Dã thầm cảm khái, nhân lúc này kéo chăn lên, cuốn người thành cái kén rồi ôm lấy, thả cậu về ngạch cửa an toàn một cách thỏa đáng.

Cái kén nằm ngay đơ nửa ngày, bắt đầu giãy giụa.

Du Thích Dã sợ cậu khó thở nên cũng không cố ngăn cản, chỉ chốc lát sau, Ôn Biệt Ngọc đã thò đầu ra khỏi chăn.

Tóc cậu rối tung, mặt cũng đỏ, nghiến răng nhìn chằm chằm Du Thích Dã.

Du Thích Dã vẫn mỉm cười, cho đến khi Ôn Biệt Ngọc đột nhiên bình tĩnh lại, mở miệng khẽ gọi:

“… Tiểu Dã.”

Đây là một tiếng vang dẫn về quá khứ, làn điệu quen thuộc cùng người yêu quen thuộc khiến Du Thích Dã nhớ lại rất nhiều thứ, đặc biệt là giây phút kịch liệt giữa hai người…

Du Thích Dã hít sâu một hơi, rồi thở ra.

Hắn thế mà phản ứng với tiếng kêu này.

“Ôn Biệt Ngọc…”

Ôn Biệt Ngọc khẽ cười nhìn Du Thích Dã, trả đòn: “Muộn rồi, chúng ta nên đi ngủ thôi.”

Có không cam tâm cỡ nào thì lúc này cũng đành nén xuống.

Du Thích Dã nằm một hồi liền không yên phận mà thò tay vào trong chăn của Ôn Biệt Ngọc, nắm lấy tay cậu. Trong lúc mò mẫm còn đụng vào một món đồ bằng kim loại, lôi ra nhìn mới biết là nhẫn kim cương đeo trên ngón tay cậu.

Du Thích Dã nắm tay Ôn Biệt Ngọc, lăn qua lộn lại nhìn nhẫn kim cương hồi lâu, khiến người nọ vốn đang thiu thiu sắp ngủ lại mở mắt ra lần nữa.

“Sao vậy?”

“Kiểu dáng chiếc nhẫn này trông hơi sến, không hợp với em lắm.” Du Thích Dã nói, “Hay là… Hai ngày nữa chúng ta đi mua cái mới?”

“Ồ…”

“Anh nói thật đấy.” Du Thích Dã thú nhận, “Anh muốn tặng em một chiếc nhẫn mới.”

Ánh mắt Ôn Biệt Ngọc càng thêm đầy ẩn ý, cậu không nói lời nào, chỉ khẽ mỉm cười, đầu cọ vào vai Du Thích Dã.

“Đương nhiên, nếu em có thể tự thiết kế, thì càng tốt.” Du Thích Dã liền bổ sung.

Ôn Biệt Ngọc bị chọc cười.

“Em là kiến trúc sư, không phải nhà thiết kế trang sức.”

“Cũng có liên quan mà.”

“Liên quan rất ít.” Ôn Biệt Ngọc đánh giá, sau cậu lại bảo, “Nhưng… em làm được.”

“Hả?”

Nói mãi, Du Thích Dã cũng có chút buồn ngủ. Hắn díu mắt lại, cảm thấy mùi hương quen thuộc quấn quanh mình, nhu hòa như gió, đưa hắn vào cõi mộng thư thái.

Đang lúc nửa tỉnh nửa mê, hắn nghe thấy một lời tâm tình rất rất êm tai.

“Em có thể thiết kế nhẫn. Du Thích Dã, anh có thể coi em như một cỗ máy điều ước. Anh chỉ cần nói cho em biết nguyện vọng của mình, em đều sẽ giúp anh thực hiện.”

***

Sau đêm yên bình, lại một ngày mới.

Du Thích Dã ngồi trong phòng làm việc, bên trái là một đống tài liệu chưa được phê duyệt, bên phải đặt điện thoại di động, trên màn hình điện thoại luôn nhảy ra thông báo, tất cả đều là tin nhắn WeChat của Triệu Cảnh Tu.

Dưới tình huống bình thường, đừng nói là tin nhắn của Triệu Cảnh Tu, cho dù chính bản thân Triệu Cảnh Tu có đứng trước mặt Du Thích Dã nhảy thoát y, cũng đừng hòng chuyển hướng sự chú ý của Du Thích Dã ra khỏi công việc.

Nhưng hôm nay hơi khác.

Những tin nhắn mà Triệu Cảnh Tu gửi tới ngày hôm nay là như vầy.

“Anh Du…”

“Tôi có việc phải nói với anh…”

“Liên quan đến chị dâu…”

Cách cái màn hình, đều có thể thấy được đối phương cẩn thận từng li từng tí.

Du Thích Dã nâng cằm trong chốc lát, sau nửa tháng người nọ kiên trì gửi tin nhắn, lần đầu tiên hắn trả lời: “Gọi cậu ấy là anh Ôn.”

Đối phương trả lời trong một giây, một cái dấu chấm than nhảy trên màn hình, dường như đang biểu đạt nội tâm kích động của chủ nhân nó.

Ngay sau đó, hai đoạn video lần lượt gửi tới.

Du Thích Dã mở cái đầu tiên, phát hiện đoạn này quay nội thất trong một quán cà phê, trên vách tường có rất nhiều màn hình, màn hình liên tục đổi ảnh, dưới góc phải các bức ảnh đều có ký hiệu:

Tề Luân, Ôn Biệt Ngọc.

Du Thích Dã đã hiểu.

Thì ra là những thiết kế cùng hợp tác.

Xem xong đoạn video thứ nhất, lúc mở cái thứ hai, Du Thích Dã đã chuẩn bị sẵn tâm lý, cho nên, khi hắn thấy Ôn Biệt Ngọc và Tề Luân ngồi ở một quán cà phê không người, xung quanh còn bày rất nhiều hoa tươi, hắn không thấy bất ngờ chút nào.

Hắn liếc qua rồi tắt video, kéo xuống chút nữa thì phát hiện tên “bà tám” Triệu Cảnh Tu này vẫn còn đang gửi tin nhắn.

“Anh Du, tôi nói anh nghe, có người đang dùng một phương pháp rất quê mùa để theo đuổi anh Ôn, nhưng theo tôi thấy, anh Ôn bị anh ta chọc giận nên rất mất hứng, tên này dở quá!”

“Tại sao cậu lại ở đó?” Du Thích Dã nói ra nghi hoặc trong lòng.

“Hey, tôi đang ở Thiên Đạt Plaza, bất động sản nhà tôi mà. Tôi qua đây kiểm tra việc làm ăn thôi, không ngờ bắt gặp cảnh này.”

“Còn một câu hỏi nữa, tại sao ngày nào cậu cũng gửi WeChat cho tôi vậy?” Du Thích Dã tiếp tục hỏi.

“… Đây là lúc để hỏi câu đó ư?” Triệu Cảnh Tu nghệt cả ra.

“Nói thử nghe?”

Du Thích Dã hỏi vặn lại, tâm trí hắn cực kỳ rõ ràng, Tề Luân không đáng sợ, rõ ràng đã tự đào hố chôn mình, vậy thì điều đáng chú ý đương nhiên là việc Triệu Cảnh Tu liên tục gửi tin nhắn cho hắn.

Wechat bên kia im lặng hồi lâu, Triệu Cảnh Tu mới lên tiếng:

“… Sau chuyện lần trước, ba tôi cắt hết thẻ của tôi rồi, muốn lấy được tiền thì phải theo ý ông ấy mà làm. Anh Du, nể tình tôi thành tâm nhận lỗi, anh nói tốt cho tôi vài câu trước mặt ông ấy được không?”

“Không bằng, ” Du Thích Dã trả lời, “Trước hết cậu nhờ anh Ôn nói tốt cho cậu vài câu trước mặt tôi đi?”

***

Thời gian quay lại nửa tiếng trước.

Ôn Biệt Ngọc đến địa điểm hẹn gặp Tề Luân, đây là một quán cà phê nằm trong trung tâm thương mại. Quán cà phê này đã bị bao trọn, Tề Luân ngồi ngay chính giữa quán cà phê, hai tay đan hờ vào nhau, rơi vào trầm tư.

Ôn Biệt Ngọc bước đến: “Đàn anh.”

Tề Luân lúc này mới bừng tỉnh: “Em đến rồi à, ngồi đi.”

Ôn Biệt Ngọc không ngồi, cậu nhìn xung quanh rồi chọn một vị trí dựa vào cửa sổ, ngoài cửa sổ chính là dòng người, như vậy trông đỡ kỳ hơn.

“Chúng ta ngồi cạnh cửa sổ đi.”

Tề Luân nhếch miệng, lộ ra một nụ cười mang chút giễu cợt, lại không nói thêm gì.

“Được.”

Hai người thay đổi vị trí, từ góc trong tĩnh lặng âm u dời đến bên cửa sổ nhộn nhịp.

Ôn Biệt Ngọc gọi cho mình một ly americano, rất đắng, đắng đến mức mất vị giác.

Tề Luân cũng chọn americano, hắn có vẻ thích vị này, uống một ngụm vừa ý xong liền đặt xuống: “Còn nhớ quán cà phê mà anh định tỏ tình với em không?”

Ôn Biệt Ngọc giữ yên lặng.

Tề Luân cũng không cần đối phương phải trả lời: “Đã bảy năm trôi qua, quán cà phê kia đóng cửa rồi, nên anh có mở một quán mới, yêu cầu bọn họ cải tạo lại một chút cho nó giống hệt khi xưa. Lâu thật đấy, anh đợi em hai năm mà thấy còn lâu hơn cả kế hoạch 5 năm của đất nước…”

“Đàn anh.” Ôn Biệt Ngọc nhíu mày, “Anh tìm em chỉ để nói vậy thôi à?”

“Anh biết em thiếu kiên nhẫn.” Tề Luân nửa thoải mái nửa lý trí nói, “Quả thật anh cũng định buông tay như hôm qua đã nói với em, nhưng trước khi buông tay, em không thể nể tình bảy năm nay mà đợi anh nói thêm ba mươi phút à?”

Ôn Biệt Ngọc không thể làm gì khác ngoài trầm mặc.

Vì vậy Tề Luân nói tiếp, hắn khôi phục lại cảnh tượng khi đó một cách rõ ràng.

“Năm đó, ngồi trong quán cà phê, anh thấy em đứng ở đối diện bên đường rồi.”

Ánh mặt trời giữa hè bừa bãi mà thiêu đốt đại địa, dòng xe vỏ sắt cơ hồ muốn tan chảy theo hơi nóng. Con đường nhỏ hẹp chật cứng người xe lui tới, nhưng xuyên qua khe hở giữa dòng xe, hắn vẫn thấy người đứng bên kia đường.

Là người mình chờ đợi.

Đèn đỏ chuyển sang xanh, một cánh cổng sắt vô hình ập xuống, dòng xe cộ ùn tắc như bị cắt ngang, để lộ ra lối đi bộ vằn trắng, đám đông hướng về đường bên này, nhưng người hắn đang đợi trong đám đông cuối cùng lại rẽ sang hướng khác.

“Anh biết trước đây em có người yêu, nhưng sau khi từ Mỹ về, tâm trạng của em luôn không ổn định, anh tưởng rằng cuối cùng mình đã có cơ hội nên mới mời em đến quán cà phê, em đã đồng ý… Tới tận hôm nay anh vẫn không hiểu, tại sao vào giây phút cuối đó em lại rời đi, anh luôn tự hỏi nếu như hôm đó anh không ngồi vậy mà chạy theo giữ em lại, liệu kết quả của chúng ta bây giờ có khác không.”

“Đương nhiên, ” Cuối cùng hắn tự giễu mà cười, “Thời gian không thể quay lại, giờ nói gì cũng vô ích.”

“… Đúng vậy, quả thật khi đó em cảm thấy mình cần mở lòng, nhưng… đó chỉ là ảo giác thoáng qua thôi.” Ôn Biệt Ngọc nói, “Em rất xin lỗi.”

Tề Luân chấp nhận câu xin lỗi này, hắn không nói những câu tiếc nuối nữa, thay đổi chủ đề: “Tại sao phải đeo nhẫn?”

“Ý anh là gì?” Giữa chân mày của Ôn Biệt Ngọc khắc ra hoa văn.

“Bảy năm trước, chúng ta gặp lại nhau, trên tay em đã đeo nhẫn, em nói với anh em đã kết hôn rồi. Mà bảy năm qua, em chưa bao giờ để anh gặp chồng em một lần nào. Hôm ở karaoke, nhân viên của em cũng không biết chồng cũ của em, con nhận nhầm sang Du Thích Dã mới kết hôn giả với em được vài tháng… Nhiều thông tin như vậy nhưng anh vẫn không tài nào đoán được, em vì muốn từ chối anh nên mới mang nhẫn ư?”

“Đàn anh, anh hiểu lầm rồi.” Ôn Biệt Ngọc nói rõ ràng, “Không phải em mang nhẫn vì muốn từ chối anh. Chiếc nhẫn này là bởi vì… cuối cùng em cũng đã hiểu rõ trái tim mình.”

Tề Luân chờ cậu, cậu lại chờ đợi một người khác.

Tề Luân mang sự chờ đợi này bày ra trước mặt cậu, hy vọng cậu cảm động. Còn cậu, cậu cất giữ sự chờ đợi đấy ở trong lòng, xem như bảo bối mà giấu không cho ai biết.

Trên mặt Tề Luân lướt qua rất nhiều mờ mịt và kinh ngạc, hiển nhiên hắn không hiểu ẩn ý trong câu nói của Ôn Biệt Ngọc, hắn nói: “Coi như trong lòng em có người khác, vậy tại sao cuối cùng em lại lựa chọn người như Du Thích Dã, chứ không phải là anh?”

“Người như Du Thích Dã?” Ôn Biệt Ngọc lẩm bẩm lặp lại một lần, cậu hít một hơi thật sâu, chịu đựng giới hạn của bản thân, “Đàn anh, anh không hiểu Du Thích Dã, Du Thích Dã rất tốt, tôi hi vọng trong cuộc nói chuyện của chúng ta, anh đừng kéo anh ấy vào…”

“Anh không thấy vậy.”

Tia kiên nhẫn cuối cùng biến mất, Ôn Biệt Ngọc nâng môi cười, cười nhạt như lưỡi dao lạnh lẽo.

“Vậy đàn anh tự cảm thấy mình rất tốt, đúng không ạ? Đàn anh nói đợi tôi bảy năm, bảy năm trước, tôi đã đeo nhẫn rồi, còn nói với anh tôi đã kết hôn. Vậy mà anh vẫn đợi tôi như cũ, anh muốn đào góc tường người có gia đình à? Do tôi từ chối chưa đủ dứt khoát, hay do anh tự cảm động với sự chờ đợi của mình nên không kiềm chế được?”

“Đàn anh, tôi thương hại anh, thấy anh phiền, riêng chỉ có không yêu anh.”

“Anh đặt sự chờ đợi đó lên tôi, hy vọng tôi đưa tay ra đón, nhưng nó chỉ là một tảng đá lớn, thô ráp, ngăm đen, xấu xí, đặt nó ở trên lưng, ngoại trừ mệt mỏi và nặng nhọc, tôi chẳng thấy bất kỳ ưu điểm nào cả.”

Ngày cậu gặp lại Du Thích Dã, nói ra hai từ “chồng cũ”, là bởi vì cậu không muốn chịu thua, không muốn thừa nhận chín năm sau, cậu vẫn yêu hắn như xưa.

Thậm chí còn yêu hơn thế.

Bởi vì cậu không muốn sự chờ đợi này trở thành gánh nặng cho Du Thích Dã, đây là sự lựa chọn của cậu, quyết định của cậu, không nên để người khác phải gánh vác.

Ôn Biệt Ngọc xoay chiếc nhẫn trên tay, cho dù là chiếc nhẫn khác, nhưng cảm giác vẫn vậy, chiếc nhẫn nho nhỏ bao lấy ngón tay cậu, cũng bọc lấy trái tim cậu.

Sự chờ đợi gói lại tình yêu đẹp nhất đời cậu, cậu thường xuyên lấy nó ra khỏi lòng mình mà ngắm nghía, xem dáng hình của nó, xem linh hồn của nó, xem vẻ đẹp tại mỗi chi tiết mà không nghệ nhân nào khắc hoạ lại được.

Nó đẹp đẽ nhưng cũng quá đau đớn.

Nó cũng có những cạnh sắc nhọn, cũng từng cắt nát trái tim cậu.

Mà dù thế nào đi chăng nữa, cậu vẫn cẩn thận giấu nó vào nơi sâu nhất trong linh hồn, cùng nó ngủ nghỉ, cùng nó làm bạn.

Nó là báu vật mà cậu muốn chờ đợi cả đời này.

Mọi sự giả tạo bị chọc thủng, lộ ra sự thật ẩn giấu bên trong.

Vô số ý nghĩ của Tề Luân hội tụ thành một câu nghi vấn: “Đến cùng em thích gì ở Du Thích Dã?”

Ôn Biệt Ngọc kìm nén cảm xúc, cậu vốn không phải là người ruột để ngoài da, cũng sẽ không nói cho Tề Luân biết lý do thật sự.

“Anh ấy đẹp trai.” Ôn Biệt Ngọc tuỳ tiện đưa ra một lời giải thích không cách nào phản bác.

“Đẹp trai à.” Tề Luân cười nhạo, cuối cùng anh ta nói, “Em biết không, Du Thích Dã là một tên công tử nhà giàu, gần đây hắn đang qua lại với một minh tinh tên Đằng Tuyên, đến nỗi mẹ hắn còn phải cầm tiền đi gặp Đằng Tuyên, bắt Đằng Tuyên rời xa con trai mình —— “