[DOCD] Chương 38

Chương 38

Về nhà

Du Thích Dã nhìn chằm chằm Ôn Biệt Ngọc, thấy người nọ nhảy một cái đã an vị trên ghế sô pha trong phòng làm việc, còn là cái ghế cách mình xa nhất. Hai chân cậu khép lại, hai tay thả lỏng, tư thế ngồi có bao nhiêu nghiêm túc liền có bấy nhiêu.

“…”

Hắn kìm nén xúc động, giơ tay sửa sang lại cổ tay áo cùng caravat xộc xệch. Nhưng dường như bàn tay của Ôn Biệt Ngọc có ma thuật, caravat bị cậu kéo ra làm thế nào cũng không thắt lại được. Du Thích Dã thử hai lần, thấy phiền liền kéo thẳng xuống, ném lên bàn, giương giọng nói:

“Vào đi.”

Cánh cửa khép kín bị đẩy ra.

Thư ký ôm tập tài liệu bước vào liền thấy Du Thích Dã đang nóng nảy cởi hai cúc áo trên cùng, loại mị lực vô tình chảy xuống kia, quả thật như dòng nước xiết khiến người nghẹt thở.

Không được không được, mình đã có bạn trai rồi!

Quan trọng nhất là, mình hoàn toàn không sánh bằng vợ sếp…

Thư ký âm thầm rơi lệ, nhưng ngoài mặt trông vẫn rất chuyên nghiệp. Cô cầm tập tài liệu đã đánh dấu sẵn, lần lượt đặt trước mặt Du Thích Dã: “Sếp, những tài liệu này đều cần có chữ ký của anh. Còn có cái này —— “

Cô rút ra một phần bản sao bổ sung, đặt lên trên những tài liệu khác.

“Là giám đốc bộ phận quy hoạch thị trường chuyển đến, yêu cầu anh xem qua ạ. Dự án kinh doanh cho thuê mới nhất của công ty tiêu hao dòng tiền rất lớn, bộ quy hoạch đề nghị thực hiện một số thay đổi cần thiết và thu hẹp phạm vi.”

Dự án kinh doanh cho thuê mới nhất của công ty chính là mô hình nhà trọ dưỡng lão phi tập trung trong khu dân cư.

Sau khi phát hiện có một đám người trẻ tuổi chuyển vào nhà trọ dưỡng lão, Du Thích Dã đã dừng kinh doanh và tiến hành giám sát chặt chẽ hơn về độ tuổi của cư dân, cách đây không lâu, vừa mới đưa lên kệ lại lần nữa.

Nhưng đáng tiếc, rõ ràng mô hình này đã nguội lạnh trên thị trường, chỉ có chưa đến 10% số phòng ở được thuê, số lượng lớn phòng bị bỏ trống đã siết chặt dòng tiền của công ty, tổn thất lần này không dễ giải quyết. Suy cho cùng, số tiền chi tiêu trên sổ sách nếu như không đổ vào dự án kinh doanh cho thuê thì sẽ được sử dụng cho dây chuyền sản xuất, mở rộng sản lượng, hoàn thành đơn hàng, lợi nhuận sinh sôi không ngừng…

Du Thích Dã là người điều hành công ty, công ty này là do một tay hắn dựng nên, đương nhiên hắn biết làm thế nào để kiếm tiền.

Hắn xem xong báo cáo, vừa nhấc mắt lên liền đối mặt với đám nhân viên nòng cốt đứng ngoài cửa, ai nấy đều cầm đủ loại tài liệu trong tay, làm như có chuyện rất quan trọng muốn báo cáo với thư ký, nhưng ánh mắt đều lén lút nhìn vào trong này.

Mấy người nòng cốt này không phải đang nhìn hắn, mà là Ôn Biệt Ngọc ngồi trên sô pha.

Du Thích Dã quét qua một cái, liền biết ngay bọn họ đến đây làm gì.

Hắn hừ nhẹ một tiếng trong lòng.

Muốn xem thì cứ quang minh chính đại mà xem, lén la lén lút, đúng là một đám nhát gan.

Du Thích Dã đột nhiên đứng dậy, nói với Ôn Biệt Ngọc: “Hiếm khi em đến đây, anh đưa em đi dạo một vòng quanh công ty nhé.”

Ôn Biệt Ngọc và thư ký, cộng thêm đám nhân viên trụ cột bên ngoài đều ngơ ngác, không hiểu sao Du Thích Dã đột nhiên đề nghị vậy.

Nhưng đây là địa bàn của Du Thích Dã, hắn là người có tiếng nói nhất.

Ôn Biệt Ngọc đứng dậy từ trên sô pha, còn chưa có động tác tiếp theo liền bị Du Thích Dã nắm tay, kéo đến bên cạnh mình, ung dung hướng về phía khu làm việc của nhân viên.

Ngoài miệng thì nói là dẫn người đi tham quan công ty, nhưng thực chất là mưu đồ nhét cơm chó cho nhân viên. Hắn lượn tới lượn lui khoe khoang một vòng, thẳng đến khi mỗi một nhân viên đều tập trung ánh mắt vào mình và Ôn Biệt Ngọc, hắn mới đứng ngay chính giữa tuyên bố:

“Đây là lần đầu mọi người gặp người yêu tôi, sếp nhỏ của các cô cậu.”

Nhân viên vỗ tay rất nhiệt tình, đồng thanh hô: “Chào sếp nhỏ ạ!”

Du Thích Dã còn nói: “Hôm nay sếp nhỏ của các cô cậu còn mang đến một món quà…”

Mọi người đều biết cả rồi, đang ăn trà chiều của sếp nhỏ mà!

Du Thích Dã quăng nốt nửa câu còn lại: “Cho mọi người nghỉ nửa buổi, về nhà hết đi.”

Toàn thể công nhân viên: “! ! !”

Toàn thể công nhân viên: “Sếp nhỏ vạn tuế! ! !”

Trong tiếng hò reo hân hoan của tập thể, Du Thích Dã kéo Ôn Biệt Ngọc đang trợn mắt ngoác mồm đi hai bước, đột nhiên quay lại, hỏi thêm: “Thế nào, tôi và em ấy có xứng đôi không?”

Tiếng vỗ tay điên cuồng vang lên!

Các nhân viên: “Không đôi nào xứng hơn được nữa!”

Từ giờ trở đi, mọi người đều là fan CP!

Tiếng reo hò thưa dần, đám đông giải tán, các nhân viên được tan làm sớm đều co chân chạy, tòa nhà văn phòng phút trước còn náo động, hiện giờ chỉ còn lại Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc.

Du Thích Dã nói với người kia: “Nhàn chốn phù sinh được nửa ngày (1). Chúng ta cũng về sớm thôi, tận hưởng không gian hai người.”

Ôn Biệt Ngọc nhìn Du Thích Dã, nở nụ cười: “Được, đi thôi, Du U Vương (2).”

Du Thích Dã đón ý nói hùa mà thở dài: “Hết cách rồi, đều do Ôn Biệt Tự quá mê người.”

***

Mãi đến khi xuống đến hầm đỗ xe, Du Thích Dã vẫn không chịu buông tay Ôn Biệt Ngọc.

Hắn nhàn nhã thảo luận với cậu về lịch trình tối nay: “Nay anh có nhiều thời gian rảnh, chúng ta có thể về nhà ăn bữa cơm, em có định làm việc tới muộn không? Nếu không thì cùng qua phòng gym rèn luyện chút. Chúng ta cũng đã rất lâu không cùng đi xem phim nhỉ? Vừa hay gần đây đang có một bộ phim tình cảm…”

Ôn Biệt Ngọc kiên nhẫn lắng nghe Du Thích Dã hào hứng.

Người, có thể hướng tới những điều vĩ đại, nhưng cuộc sống thì vẫn diễn ra như thường nhật.

Bình thường, tự tại, vui vẻ, nhàn nhã.

Đơn giản.

Cậu đang định đáp lời, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một cái bóng đen nấp sau cây cột, đó là… ?

Ôn Biệt Ngọc không chắc chắn lắm, nhưng cậu lập tức cảnh giác, trong đầu có chút suy đoán nên quyết định xác minh suy đoán của mình. Cậu thu lại lời muốn nói, kéo Du Thích Dã một cái, ngay lúc đối phương nhìn sang với vẻ mặt kỳ quái, cậu liền áp sát tới, hôn lên môi người nọ.

Du Thích Dã bị nụ hôn bất ngờ này làm cho choáng váng, hắn giơ tay lên, nên ôm hay không đây, có cảm giác sự nhiệt tình của Ôn Biệt Ngọc rất khác thường, không phù hợp với tính cách ngoài lạnh trong nóng của cậu.

Ôn Biệt Ngọc vẫn đang chú ý người trong góc.

Sau khi thấy cậu hôn Du Thích Dã, người kia đã lấy điện thoại từ trong ngực ra nhắm thẳng bọn họ. Cậu xác định được suy đoán của mình, lập tức lạnh mặt kéo Du Thích Dã ra sau, bản thân mình thì nhanh chân hướng về phía người chụp trộm, nắm lấy bàn tay chưa kịp rụt về của đối phương, mày nhíu chặt nói: “Paparazzi?”

“Không phải! Tôi chỉ là…” Paparazzi lập tức phủ nhận, nói đến một nửa lại kẹt trong cổ họng, hiển nhiên chưa tìm được lời nào để biện hộ cho mình.

Ôn Biệt Ngọc không muốn nghe gã nói, cảnh cáo rõ ràng: “Anh đang xâm phạm quyền riêng tư của tôi và Du Thích Dã, nếu không muốn nhận được đơn kiện từ luật sư, tốt nhất là anh nên xoá hết ảnh trong điện thoại của mình đi. Nếu có nửa tấm ảnh của Du Thích Dã lan truyền trên mạng, tôi nhất định sẽ làm việc với anh đến cùng.”

Có mấy người thoạt nhìn là biết không trêu vào được.

Paparazzi nghe vậy liền hoảng, xoá hết mấy tấm ảnh trong điện thoại ngay trước mặt Ôn Biệt Ngọc, rồi chán nản rời đi.

Ôn Biệt Ngọc nhìn theo đối phương rời khỏi hầm gửi xe, còn chưa quay đầu lại đã nghe thấy tiếng vỗ tay vang ngay bên cạnh. Không biết từ bao giờ, Du Thích Dã đã bước tới cạnh cậu.

“Được rồi, anh vỗ tay cái gì?” Ôn Biệt Ngọc hỏi.

“Hoan nghênh tướng quân của anh chiến thắng trở về.” Du Thích Dã đương nhiên khen ngợi, “Sao em phát hiện ra gã vậy?”

“Trốn sau mấy cây cột theo chúng ta nãy giờ, nhìn lén la lén lút, cố ý hôn anh một cái liền phát hiện ra ngay.”

“Ừm…” Du Thích Dã trầm tư, “Thật ra em có thể dùng cách khác ngoài hôn để thăm dò mà, đột nhiên nhiệt tình như vậy, thật sự không giống em, khiến anh còn phải sững sờ.”

Ôn Biệt Ngọc mới không thừa nhận, trong nháy mắt đó ngoài hôn môi ra, cậu chẳng nghĩ được gì khác cả.

Hai người tiếp tục đi bộ ra xe, giữa đường Du Thích Dã còn gọi điện cho bộ phận an ninh, giọng điệu khó chịu yêu cầu họ kiểm tra cẩn thận khu vực xung quanh công ty, đuổi hết những người không rõ danh tính ra ngoài.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, hai người cũng đã ngồi trong xe. Tiến vào không gian riêng tư, Ôn Biệt Ngọc im lặng cả đoạn đường mới hừ nhẹ nói: “Cả người anh đều là của em, còn không cho em hôn một cái à?”

Du Thích Dã đang nổ máy bật cười: “Được được được, giờ anh ngồi đây, em muốn hôn sao thì hôn.”

Ôn Biệt Ngọc liếc người nọ một cái, không hôn mà lục lọi trên xe trong chốc lát. Cậu tìm được một cái khẩu trang liền đeo lên cho Du Thích Dã.

Du Thích Dã: “Làm gì vậy?”

Ôn Biệt Ngọc: “Để đề phòng, như vậy người khác mới không nhận ra anh được.”

Có đôi khi, Du Thích Dã nghĩ Ôn Biệt Ngọc sẽ không ăn dấm, đôi khi lại cảm thấy Ôn Biệt Ngọc chua không ai bằng, có thể là dấm chua Schrodinger (3). Hắn cố ý vén tay áo lên, lộ ra cánh tay, cười trêu: “Không nhìn thấy mặt thì cũng thấy được phần còn lại trên cơ thể anh mà.”

Ôn Biệt Ngọc hào phóng nói: “Chỉ cần không nhìn thấy mặt anh là được, anh có loã thể cũng chẳng sao.”

Du Thích Dã cảm thấy câu này nghe sai sai, hắn suy nghĩ hồi lâu, bỗng tỉnh ngộ: “Thì ra đây là lý do em ân cần đắp mặt nạ cho anh lúc anh đang tắm? Em nghĩ rằng chỉ cần che mặt anh, cho dù anh trần như nhộng chạy ra ngoài cũng không vấn đề gì?”

“…” Ôn Biệt Ngọc, “Em đâu có nói vậy, tự anh kết luận đó chứ.”

Du Thích Dã khẽ mỉm cười, phong độ nhẹ nhàng: “Về đến nhà là em xong đời.”

Làm người phải biết co biết duỗi.

Ôn Biệt Ngọc: “Em đầu hàng, đầu hàng được chưa?”

“Ồ? Còn định cho người khác xem cơ thể anh nữa không?”

“… Đều là của em, không cho người khác xem.” Ôn Biệt Ngọc bổ sung, “Đây là quy định của pháp luật.”

***

Sau hôm nghỉ phép sớm là cuối tuần. Vốn Du Thích Dã đang nằm trên giường ôm Ôn Biệt Ngọc ngủ nướng, nhưng giữa chừng hắn lại bị cuộc gọi của Du Nhữ Lâm đánh thức. Trong điện thoại, Du Nhữ Lâm nói có chuyện rất quan trọng cần thảo luận với hắn.

Tuy rất thiếu kiên nhẫn, nhưng Du Thích Dã vẫn thả nhẹ động tác mà rời giường, súc miệng tắm rửa qua loa.

Lúc bước ra, Ôn Biệt Ngọc đã mở mắt, nhưng vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mái tóc xoã tung trông rối hơn bình thường, mở to mắt mơ màng nhìn hắn.

Du Thích Dã vốn không định quấy nhiễu người đang ngủ, thấy vậy không khỏi dừng bước chân, đi tới bên giường, chải lại mái tóc rối bời của đối phương: “Dậy rồi à? Anh ra ngoài một chuyến, buổi trưa sẽ về. Hiếm mới có cuối tuần rảnh rỗi, em ngủ thêm lát nữa đi.”

Ôn Biệt Ngọc bắt được bốn chữ, “Buổi trưa sẽ về”.

Cậu yên tâm, ngoan ngoãn gật đầu, theo bản năng mà ngã xuống giường lần nữa, nhắm mắt ngủ.

Sau nửa tiếng lái xe, Du Thích Dã đã tới biệt thự của Du Nhữ Lâm. Đó là một toà biệt thự sân vườn độc lập trong thành phố, biệt thự thiên về cảm giác mềm mại, tường sơn màu hồng nhạt, trang trí thêm màu xanh phỉ thuý, khiến người khác dễ dàng bỏ qua gạch đá dưới chân tường, cỡ nào thô sơ và lạnh lẽo.

Giống như chủ nhân của nơi này.

Hắn bước vào đại sảnh, liền gặp Du Nhữ Lâm.

Cho dù là ngày nghỉ, cho dù đang ở nhà, Du Nhữ Lâm vẫn ăn mặc chỉn chu, áo sơ mi thẳng thớm cài đến nút cuối cùng, keo xịt tóc giữ cố định từng nếp. Ông đang ngồi trước bàn, vừa ăn sáng vừa xem báo.

Du Thích Dã ngồi xuống vị trí đối diện.

Bàn ăn thật dài trông không khác gì bàn đàm phán, đầu bàn là Du Nhữ Lâm, đuôi bàn là Du Thích Dã.

Du Thích Dã mở miệng trước: “Tìm con có chuyện gì quan trọng vậy?”

Du Nhữ Lâm gấp báo, tiếng báo giũ nghe xào xạc, giống dây ớt treo phát ra âm thanh khi va chạm với nhau.

“Gần đây con đang làm nhà trọ dưỡng lão phi tập trung đúng không?” Du Nhữ Lâm nói, “Cái này không ra tiền, dừng lại đi.”

Du Thích Dã đột nhiên bật cười.

Chẳng có gì bất ngờ, quả thật chẳng có gì bất ngờ.

Đây là đề tài mà Du Nhữ Lâm cho là quan trọng và đáng để gọi hắn về.

Chỉ là đáy lòng hắn luôn có chút mong đợi, mong Du Nhữ Lâm sẽ nói chuyện khác, ví dụ như về mẹ của hắn.

Hắn hệt như người sắp chết, quyết chống lấy một hơi thoi thóp, hy vọng có thể ăn được liều thuốc thần “cải tử hoàn sinh” mà mình hằng mong ước.

Đáng tiếc, trên đời này bệnh hiểm nghèo khó chữa, cũng hiếm thấy Hoa Đà tái thế.

Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ hình thoi, từng vạt từng vạt buông xuống một cách nhẹ nhàng và thờ ơ, chặn đứng không gian giữa hai cha con.

***

Lần tiếp theo Ôn Biệt Ngọc bị đánh thức là bởi tiếng chuông báo điện thoại.

Cậu cau mày, ngái ngủ liếc về phía màn hình điện thoại, sau đó lập tức chớp chớp mở to hai mắt.

Là tin nhắn của Triệu Cảnh Tu, bên trong là…

Chờ đến khi Ôn Biệt Ngọc lấy lại bình tĩnh, cậu đã ngồi trên xe của mình, lái thẳng đến trước biệt thự của Du Nhữ Lâm. Ban nãy cậu vội rửa mặt, mặc tạm bộ quần áo, chưa ăn sáng, cũng không chỉnh trang lại, cứ vậy mà đứng trước cổng lớn biệt thự, bị bảo vệ cản lại dò hỏi:

“Cậu có hẹn trước không?”

Không có hẹn trước.

Hai tay Ôn Biệt Ngọc nắm chặt vô lăng, nín thở hồi lâu mới thở dài.

Khóe miệng cậu nhếch lên thành một độ cung mang theo tự giễu.

Tuy rằng đã qua chín năm, nhưng mỗi lần tới đây, hình như cậu đều trông chật vật.

Mà dù có chật vật cỡ nào, cậu cũng quyết phải vào.

Ôn Biệt Ngọc chạm tay vào điện thoại, định gọi điện cho Du Thích Dã. Đúng lúc này, một chiếc Ferrari màu đỏ chậm rãi đậu bên cạnh, cửa xe hạ xuống, gương mặt mang theo nét ngạc nhiên của Hứa Âm Hoa xuất hiện.

“… Tiểu Ngọc?”

Ôn Biệt Ngọc cũng ngạc nhiên không kém, còn chưa bước vào cửa, người cậu muốn tìm đã ở ngay trước mắt.

Không chờ cậu mở miệng, Hứa Âm Hoa đã giải thích với bảo vệ: “Mở cửa đi, đây là người yêu của Thích Dã.”

Bảo vệ vội vàng dạ thưa, lan can sắt khép kín mở rộng, xe Ôn Biệt Ngọc và xe Hứa Âm Hoa trước sau lái vào hoa viên. Tiếp đó, Ôn Biệt Ngọc xuống xe, nhìn về phía người phụ nữ cũng vừa bước xuống.

“Phu nhân.”

Bước chân của Hứa Âm Hoa dừng lại.

Bà nghiêng đầu nói với Ôn Biệt Ngọc: “Nếu con muốn tìm Nhữ Lâm, ông ấy hiện đang ăn sáng, ăn xong sẽ có mười lăm phút để gặp con.”

Ôn Biệt Ngọc: “Con tới tìm cô ạ.”

Nghe câu này, Hứa Âm Hoa dường như cũng không có vẻ ngạc nhiên.

Bà xoay mũi chân, váy đuôi cá kề sát bắp chân hơi nhấc lên thành một độ cong yêu kiều, sau đó thuần phục dán vào đôi chân thẳng tắp kia. Hôm nay bà đi giày cao gót, đôi giày cao gót kia khiến bà trông như chiến binh đối diện thẳng với Ôn Biệt Ngọc, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

“Chuyện liên quan đến Du Thích Dã.” Ôn Biệt Ngọc hướng về phía Hứa Âm Hoa, hỏi từng câu từng chữ, “Nếu Đằng Tuyên là tình nhân của cô, vậy tại sao khi sự tình bị vạch trần trên mạng, cô lại để Du Thích Dã gánh thay ạ?”

Đây là tin tức mà Ôn Biệt Ngọc biết được từ chỗ Triệu Cảnh Tu.

Người thực sự bị chụp được khi cùng Đằng Tuyên ra khỏi khách sạn, là Hứa Âm Hoa.

Người liên quan đến Đằng Tuyên, là Hứa Âm Hoa.

Người đầu tiên bị nghi ngờ trên mạng, cũng là Hứa Âm Hoa.

Nhưng rất nhanh, có người đứng sau thao túng dư luận, trực tiếp lôi Du Thích Dã ra đỡ đạn. Hắn là một kẻ thế mạng giúp Hứa Âm Hoa gánh chịu tất cả mọi nghi ngờ và chỉ trích, bị đánh giá nhân phẩm và là chủ đề bàn luận của nghìn người.

Hứa Âm Hoa im lặng trong chốc lát, câu ra một nụ cười gằn.

“Ta thừa nhận việc mình làm, và cũng sẽ phủ nhận việc mình không làm. Người thao túng dư luận không phải ta. Tuy con không biết chuyện này, nhưng Tiểu Dã biết…”

Câu trả lời này làm loạn nước đi của Ôn Biệt Ngọc.

Đầu tiên là cậu sửng sốt, sửng sốt xong liền lập tức phân tích quan hệ lợi ích trong vụ việc lần này. Cậu phản ứng ngay tức thì, giọng như bị bóp nghẹt: “Ý cô là những thứ này đều do ba của Du Thích Dã làm, là ông ấy thao túng dư luận, che giấu sự thật…”

Hứa Âm Hoa nhàn nhạt nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, chuyện ai làm thì tìm người đó.”

Dường như bà không muốn lãng phí thời gian ở đây quá nhiều, dứt lời liền xoay người, chuẩn bị rời đi.

Nhưng giọng nói sau lưng vẫn chưa dừng. Trong thời gian rất ngắn, một câu hỏi khác liền quăng về phía bà.

“… Chuyện này không phải cô làm, nhưng cô lại ngầm đồng ý. Cô cho rằng, để Du Thích Dã nhận tội thay cô là chuyện nghiễm nhiên ư?”

Vẻ mặt của Hứa Âm Hoa trở nên lạnh lùng.

“Tiểu Dã cũng không thèm quan tâm chuyện này đâu, cần cậu đến giải oan thay nó à?”

“Cũng bởi vì Du Thích Dã không thèm quan tâm, nên con mới tới đây.” Ôn Biệt Ngọc không chịu nhân nhượng, “Chỉ bởi vì anh ấy là con trai của cô, nên anh ấy phải gánh vác tất cả thay cô, kể cả việc tổn hại đến danh dự của anh ấy?”

“Cậu thì biết cái gì?” Hứa Âm Hoa nhẹ giọng nói, “Nếu Tiểu Dã không muốn, nó sẽ tự đi làm sáng tỏ, ta đâu có ngăn cản nó, chẳng ai ngăn cản được nó hết…”

“Anh ấy sẽ không làm vậy đâu ạ.” Ôn Biệt Ngọc nói.

“Giờ cậu còn muốn thay nó nói chuyện à?” Hứa Âm Hoa ung dung thong thả.

“Bởi vì anh ấy yêu mẹ của mình.” Ôn Biệt Ngọc lạnh lùng nói.

Bãi cỏ trở nên yên tĩnh, nụ cười của Hứa Âm Hoa đã tan thành từng mảnh. Lúc này, Ôn Biệt Ngọc tin chắc rằng mình đã nhìn thấy một tia áy náy trên gương mặt người phụ nữ đối diện, mặc dù tia áy náy ấy chỉ chợt loé lên rồi biến mất, cũng như bông tuyết đầu tiên dưới ánh mặt trời, tan chảy trong âm thầm.

Hồi lâu sau, giọng nói của Hứa Âm Hoa lại vang lên.

Trông bà bình tĩnh, bình tĩnh như thờ ơ.

“Ta rất biết ơn những gì nó đã gánh chịu ngày hôm nay, nhưng đây không phải ta bức bách hay ngăn cản nó. Tiểu Dã trưởng thành rồi. Nó nên đưa ra sự lựa chọn của mình, ta cũng có cuộc sống của riêng ta… Một người phụ nữ, nếu như không có được tình yêu tại ngay chính ngôi nhà của mình, thì nên tìm người khác đến yêu mình. Người phụ nữ đó có quyền làm vậy.”

Hứa Âm Hoa quay người rời đi.

Bóng lưng của bà vẫn thẳng tắp như cũ, vẫn ung dung cao quý, yểu điệu thướt tha.

Bà đã bộc bạch tiếng lòng cuối cùng của mình, qua nhiều năm như vậy, bà không chiếm được tình yêu của Du Nhữ Lâm, nên bà đã bước ra ngoài kia, tìm kiếm những người khác yêu bà.

Nhưng Ôn Biệt Ngọc lại cảm thấy hoang đường.

Bà một bên khát cầu tình yêu, một bên lại hoang phí tình yêu, rõ ràng bà căm hận sự coi thường đến từ chồng mình, nhưng dường như không hề nhìn thấy những gì mà con trai ruột mình đã trả giá.

Cậu bất giác giơ tay, xoa xoa giữa lông mày.

Cậu vẫn luôn cho rằng, gia đình Du Thích Dã rất hạnh phúc, thế nhưng… ánh mắt cậu chuyển hướng về phía biệt thự. Dưới ánh mặt trời, biệt thự phản xạ ra ánh sáng tái nhợt, giống như những ký ức đầu tiên của cậu về nơi này.

Ôn Biệt Ngọc từng có lần tới đây.

Chín năm trước, sau đêm hôm đó, Du Thích Dã không đến trường, hoàn toàn biến mất. Cậu hoảng sợ, tìm kiếm khắp nơi cũng không thấy Du Thích Dã. Đường cùng, cậu liền đến nhà Du Thích Dã, gặp được Du Nhữ Lâm.

Người kia thấy cậu, thần sắc vẫn bình tĩnh, trong bình tĩnh lộ ra lạnh lùng.

“Cháu tới tìm Tiểu Dã à? Tiểu Dã không ở nhà, ta cũng không biết nó đi đâu.”

Một câu nói đơn giản, khiến tất cả những nỗi sợ hãi còn dang dở của cậu đều nén lại trong bụng.

Cậu nắm chặt tay, rũ mắt, nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt và bất lực của mình phản chiếu trong chén trà, vì vậy, nắm tay vừa siết lại, cũng đành vô lực buông lỏng.

Ôn Biệt Ngọc lại nhìn về phía căn biệt thự trước mặt.

Chín năm trôi qua, lần này, Du Thích Dã đang ở trong biệt thự…

Cậu vừa bước vào cửa, âm điệu lười biếng của Du Thích Dã đã truyền đến tai: “… Những gì ba nói với con từ đầu đến giờ, tóm lại là ‘con không cố gắng kiếm tiền, con chính là kẻ tâm thần’ đúng không, ok, con thừa nhận con là kẻ tâm thần đấy —— “

Ôn Biệt Ngọc phẫn nộ lạ thường.

Bước chân do dự của cậu trở nên kiên định, vọt vào, cắt ngang mọi thứ bằng một giọng sắc bén: “Không phải!”