[DOCD] Chương 39

Chương 39

Phản bác

Âm thanh phát ra từ tiền sảnh khiến hai người cạnh bàn ăn đồng loạt quay đầu.

Du Thích Dã thấy Ôn Biệt Ngọc liền cất tiếng theo bản năng, hắn chưa từng nghĩ sẽ thấy Ôn Biệt Ngọc xuất hiện ở đây: “Biệt Ngọc, sao em cũng tới đây? Em…”

Du Thích Dã thấy rõ vẻ mặt của Ôn Biệt Ngọc.

Ẩn chứa ngọn lửa mà lý trí sắp không kìm nén được. Ngọn lửa kia sắp sửa thổi bùng trên khuôn mặt, nhưng cảm xúc này không phải nhắm vào hắn, mà là Du Nhữ Lâm ngồi cùng bàn. Thế nên hắn chợt hiểu ra: Ôn Biệt Ngọc đã biết tất cả mọi chuyện.

“Em ——” Ôn Biệt Ngọc mở miệng.

“Được rồi, Biệt Ngọc.” Du Thích Dã cũng cất tiếng cùng lúc. Hắn nói chậm hơn Ôn Biệt Ngọc một tích tắc, vừa đủ để cắt ngang câu nói của cậu, đồng thời để thu hút sự chú ý.

Ánh mắt Ôn Biệt Ngọc lướt qua, rơi trên người hắn, thoáng mang theo một tia bất bình, nhưng không phải vì bản thân cậu, mà là thấy bất bình thay hắn.

Hắn không thấy tổn thương, nhưng một người khác lại vì hắn mà xót xa… Cảm giác này thật tốt, vô cùng tốt.

Ánh mắt Du Thích Dã dịu dàng mà sâu thẳm, hắn đứng dậy đi tới cạnh Ôn Biệt Ngọc. Trước khi đối phương kịp mở miệng lần nữa, hắn đã dùng ngón tay chặn môi cậu, ngăn Ôn Biệt Ngọc lại.

“Đừng giận đừng giận.” Hắn nhẹ nhàng an ủi rồi lại ôm người vào lòng.

Giọng nói trầm thấp, như thảm cừu mềm mại khoác ngoài áo ngắn tay, ngăn trở phong sương mưa tuyết bốn phía. Nghe Du Thích Dã dỗ dành, Ôn Biệt Ngọc đột nhiên thấy đỡ bực bội hơn hẳn, cậu lặng lẽ ngả vào vòng tay của Du Thích Dã, cọ cọ.

“Giao cho anh, anh sẽ giải quyết mọi chuyện.”

Vốn đây không phải là điều khiến Du Thích Dã bận tâm. Hắn đã không còn quan tâm đến cái nhìn hay sự kỳ vọng của ba mình, vì vậy cũng lười bỏ công sức ra giải thích hay đối chọi. Cha con chỉ duy trì tình cảm ở ngoài mặt, hời hợt giống như chính bản thân Du Nhữ Lâm.

Nhưng cho dù vậy, vẫn có chút để tâm.

Thân là đàn ông, không thể để người yêu khổ sở vì mình được.

Du Thích Dã nắm tay Ôn Biệt Ngọc, dẫn Ôn Biệt Ngọc đến bàn ăn ngồi xuống.

Trong lúc ngồi xuống, hắn cũng chú ý tới Du Nhữ Lâm đối diện mình. Đối phương chưa tỏ thái độ gì với tình huống trước mắt, trên mặt hẵng còn mang theo vẻ hờ hững bất biến. Ông cũng không thèm nhìn tới Ôn Biệt Ngọc, ánh mắt thẳng thừng rơi trên người hắn, in trên nhãn cầu sáng tỏ là cái bóng của hắn, thậm chí cái bóng đó cũng mỏng manh và không đầy đủ.

Du Nhữ Lâm vẫn đang nói.

“Nếu con đã biết sai thì phải sửa. Con muốn làm từ thiện? Được thôi. Nhưng đừng lẫn lộn việc kinh doanh và làm từ thiện. Kiếm tiền là kiếm tiền, tiêu tiền là tiêu tiền, đừng lúc nào cũng hành động giống một đứa trẻ, không xác định được cả mục đích của mình…”

Nhưng lần này, Du Thích Dã ngắt lời đối phương, hắn rất lịch sự nói:

“Ba, chuyện này để sau đi, chúng ta nói chuyện khác nhé. Hôm qua, scandal giữa con và Đằng Tuyên lan truyền khắp cõi mạng, là ngài bày mưu đặt kế đúng không?”

“Là ta.” Du Nhữ Lâm trả lời rất bình tĩnh, căn bản không thấy có gì to tát.

“Con cũng đoán vậy.” Du Thích Dã nhẹ nhàng gật đầu, “Tuy rằng mẹ giao du không ít người, nhưng đây không phải là chuyện bà ấy sẽ làm. Cho con mạo muội hỏi một câu, lúc làm vậy ba đã nghĩ gì? Cảm thấy vợ mình quá trớn, làm mình mất mặt, sẵn có cậu con trai phong lưu, vấn đề dễ giải quyết lắm phải không?”

“Chuyện này gây ảnh hưởng đến con à?” Du Nhữ Lâm nhìn chằm chằm Du Thích Dã, “Vốn là tin đồn vô căn cứ, qua mấy ngày tự nhiên biến mất sạch sành sanh. Chút chuyện nhỏ như thế con cũng mang ra để chất vấn cha của con? Du Thích Dã, từ lâu ta đã nói với con rồi, con nên —— “

” ‘Con nên học cách trưởng thành ‘.” Du Thích Dã nói ra câu mà Du Nhữ Lâm thường lặp đi lặp lại, hắn cảm thấy hơi buồn cười nên khóe miệng nhếch lên, “Ba, ngài cảm thấy trưởng thành là thế nào? Là kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền nhưng vẫn bị ban quản trị khống chế, thậm chí không thể toàn quyền quyết định những hạng mục mình mong muốn. Hay là rõ ràng không có tình cảm gì với vợ mình, nhưng vì thể diện và hình tượng, vì không muốn thấy sự thất vọng trong mắt bà nội, cho nên bịt tai qua những ngày tháng đồng sàng dị mộng…”

“Du Thích Dã!” Du Nhữ Lâm đột nhiên biến sắc, “Mày ăn nói vậy với ba à?”

Người sắp chết luôn có thể thấy rõ rất nhiều thứ, những biểu hiện dối trá và những lời viện cớ không chỗ che thân trước mặt bọn họ. Có một số người chẳng màng tất cả mà bộc phát ra ngoài miệng, cũng có một số người lựa chọn im lặng, đưa bí mật xuống phần mộ.

Không nói, không có nghĩa là không có gì để nói.

Du Thích Dã có thể chọn cách chôn những bí mật này xuống lòng đất, cũng có thể đào chúng lên lần nữa.

Ngay thời khắc hắn quyết định sử dụng chúng, chúng sẽ biến thành vũ khí trí mạng trong tay hắn.

Ánh sáng trong mắt Du Thích Dã tụ lại, trong ánh sáng loáng thoáng mỉa mai.

“Ba, chúng ta chỉ đang thảo luận một cách lịch sự thôi kia mà. Hiển nhiên ba không có khả năng trả lời được những câu hỏi này, vậy nên con sẽ nói rõ ràng với ba: Thật xin lỗi, con chẳng muốn cuộc sống thành công của ba chút nào cả. Bây giờ, đứa con trai không có tầm nhìn, lòng dạ nhỏ nhen, không cố gắng kiếm tiền này, chỉ yêu cầu ngài một điều.”

Hắn chậm chạp nói.

“Tốt xấu gì con cũng là người đã kết hôn và nắm giữ một công ty niêm yết. Vì gia đình hoà thuận, vì công ty ổn định, có phải ngài nên nói với con câu xin lỗi về vụ việc lần này không?”

“Công ty của mày, ” Du Nhữ Lâm bật ra một tiếng cười lạnh, “Cái công ty nhỏ kia —— “

“Đúng vậy.” Du Thích Dã thẳng thừng nói cho ông biết, “Vừa không có tập đoàn Du thị rót vốn, vừa không có cổ đông của tập đoàn Du thị chen chân vào, công ty nhỏ của con.”

Mặt Du Nhữ Lâm thoắt cái đỏ bừng, gân cổ nổi lên nảy thình thịch. Ông bắt đầu tức giận, cơn giận thiêu đốt vẻ thờ ơ và trịch thượng của ông, ông không cách nào ngồi ngay ngắn trên ngai vàng và nhìn xuống con trai mình nữa, ông bỗng dưng đứng phắt dậy!

Du Thích Dã vẫn đang ngồi.

Tia giễu cợt nhỏ nhoi trong mắt hắn đã biến thành bình tĩnh.

Chẳng cần phải tức giận. Thời gian vô thức chảy qua, thay đổi là điều tất yếu sẽ xảy ra, tất nhiên, bao gồm cả việc năng lực tăng giảm. Ngày hôm nay, hắn đã không còn là đứa trẻ làm công ở nước ngoài để trang trải học phí.

Rốt cuộc, Du Nhữ Lâm phát hiện ra, khi ông muốn sử dụng quyền lực của người cha đề chèn ép và khống chế Du Thích Dã, ông đã không có chỗ để xuống tay.

Bởi vì Du Thích Dã không cần phải dựa vào ông, hay nhận bất cứ thứ gì từ ông nữa.

Bởi vì đứa trẻ đang ngồi đối diện ông đây, không biết từ bao giờ, đã cao lớn hơn cả ông.

Sở dĩ hôm nay mới phát hiện ra, chỉ bởi vì Du Thích Dã luôn bao dung với cha mình, mà người thắng thì luôn bao dung.

Du Thích Dã bật cười nói: “Đương nhiên, ngài cũng không cần nói ra. Có điều tất cả quyền lực và ân tình luôn duy trì cân bằng, bên này dùng một lần, thì bên kia mất một ít —— Biệt Ngọc.” Hắn vươn tay với Ôn Biệt Ngọc, “Chúng ta đi thôi.”

***

Hai người rời khỏi biệt thự, Du Thích Dã lên xe Ôn Biệt Ngọc, ô tô nổ máy, bỏ lại nhà lẫn người ở sau lưng.

Trong xe có chút yên tĩnh, chỉ có lá bùa hộ mệnh cầu được từ bên Nhật còn đung đưa trước ánh đèn chiếu hậu hắt vào. Lá bùa hộ mệnh này, Du Thích Dã có một cái, Ôn Biệt Ngọc cũng có một cái, hai vật giống nhau treo ở hai chiếc xe khác nhau, dường như tạo nên một mối liên kết bí ẩn nào đó, dù cách xa cỡ nào, cũng có thể cảm ứng được nhau.

Du Thích Dã nhìn bùa hộ mệnh một hồi, phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng. Hắn cười nói: “Vốn là anh không muốn em thấy cảnh này, có điều giấy không gói được lửa, giờ em thấy rồi chắc cũng đoán được gần hết… Trong cuộc hôn nhân này, ba mẹ anh ông ăn chả bà ăn nem. Người bắt đầu trước là ba anh, nhìn từ góc độ này, mẹ anh mới là nạn nhân. Anh không biết hai người họ đã thỏa thuận gì với nhau, dù sao thì vẫn sống với nhau như thế.”

Du Thích Dã lạnh nhạt nói, chẳng hề có đánh giá gì về hành vi của Hứa Âm Hoa. Khi nói về Du Nhữ Lâm, hắn cũng không cần nghĩ, mở miệng là thốt ngay ra được. E rằng những câu nói này đã giấu trong lòng hắn rất lâu:

“Có lúc anh cảm thấy ông ấy sống rất giả tạo. Ông ấy không muốn làm một người chồng tốt, nhưng luôn chịu đựng vì cái nhìn của xã hội và sự kỳ vọng của bà nội. Ông ấy cũng không muốn làm một người cha tốt, nhưng bắt nguồn từ trách nhiệm không thể chối bỏ và luân thường đạo lý, vẫn là chịu đựng. Ông ấy đóng rất nhiều vai diễn khác nhau, nhưng chẳng vai diễn nào là đến nơi đến chốn. Diễn viên không vui thì khán giả cũng mất hứng… Quả thật là một vở kịch chiếu lệ.”

Khoảng lặng tiếp theo chỉ có tiếng còi và tiếng xe cộ ồn ào.

Ánh sáng làm những cái bóng của vật thể bên ngoài hắt lên kính chắn gió, những cái bóng màu xám giương nanh múa vuốt với Ôn Biệt Ngọc đang ngồi trong xe, uy hiếp doạ nạt.

Ánh sáng quá chói, bàn tay đặt trên vô lăng của Ôn Biệt Ngọc hơi phát run, cậu dùng sức nhắm một con mắt lại, rồi mở ra, nhưng trước mắt vẫn là những chùm sáng mờ ảo và loạn lạc.

“Du Thích Dã, em… em nhớ là, hồi em và anh yêu nhau, quan hệ gia đình anh rất tốt. Anh phát hiện ra điều đó, từ khi nào vậy?”

Giọng nói của Ôn Biệt Ngọc đột nhiên trở nên rất dịu dàng.

Đèn đỏ bật sáng, cậu dừng giữa dòng xe cộ, quay sang nhìn Du Thích Dã.

“… Là lúc chúng ta chia tay ư?”

Lời nói vội vàng xé toạc tấm rèm ở góc trái tim, lộ ra tình cảnh lộn xộn phía sau.

Chuyện quá khứ Du Thích Dã đã không còn quan tâm đến nữa. Nhưng những chuyện đã xảy ra sẽ mãi luôn ở lại đó, và nỗi tuyệt vọng hắn từng nếm trải cũng ở lại trong đống đổ nát trống rỗng… Ánh mắt Du Thích Dã chuyển động mấy lần trước khi lấy lại bình tĩnh.

Hắn tránh nặng tìm nhẹ: “Chuyện diễn ra sau khi chúng ta chia tay, em đừng có suy nghĩ nhiều.”

Nếu như trên thế giới chỉ có duy nhất một người hiểu rõ về Du Thích Dã, đó chắc chắn là Ôn Biệt Ngọc.

Sau khi câu nói này thốt ra từ miệng đối phương, liếc thấy đèn xanh đã sáng lên, cậu liền đạp chân ga. Xe lao đi nhanh như chớp, xuyên qua dòng xe cộ tấp nập một cách linh hoạt, đồng thời cũng rời khỏi lộ trình trở về nhà Du Thích Dã.

Du Thích Dã lấy làm kinh hãi: “Biệt Ngọc? Em làm gì vậy?”

Ôn Biệt Ngọc: “Dẫn anh đến một nơi.”

Sau câu nói này, Ôn Biệt Ngọc ngậm chặt miệng, tốc độ xe vẫn rất nhanh, cảnh vật hai bên đường thay đổi liên tục, từ xa lạ trở nên quen thuộc. Cuối cùng, khi xe ngoặt vào một con phố, ngang qua trường đại học mà Du Thích Dã và Ôn Biệt Ngọc từng thi đậu, cổ họng Du Thích Dã bỗng dưng có chút khô khốc.

Trong đầu hắn nảy lên một suy đoán, nhưng suy đoán này rất khó tin, chẳng ai lại làm vậy…

Hắn phủ nhận suy đoán của mình, nhưng xe vẫn dừng lại trước khu dân cư trong ký ức.

Ôn Biệt Ngọc xuống xe, kéo tay Du Thích Dã đi về phía trước, cho đến khi bắt gặp một cánh cửa chật hẹp.

Cánh cửa chật hẹp, nước sơn loang lổ, còn có số nhà quen thuộc.

Cậu móc chìa khóa ra từ đâu đó, cắm vào lỗ khóa, chỉ xoay tròn một vòng cửa phòng liền bật mở.

Cả hai đều cứng đờ tại chỗ rất lâu.

Cuối cùng, Ôn Biệt Ngọc đẩy cửa.

Cánh cửa mở ra, là thời gian tràn đến.

Nồi niêu xoong chảo, bàn ghế giường tủ, những vật trang trí nho nhỏ trong phòng, mỗi đồ vật đều gợi lên những hình ảnh cất giấu trong ký ức của Du Thích Dã.

“Đây là…” Thậm chí giọng nói của hắn còn mang theo chút luống cuống, “căn phòng chúng ta thuê hồi đó…”

Đây là căn phòng mà năm đó bọn họ ở cùng nhau.

Trong phòng có đồ trang trí mà họ cùng làm.

Bên ngoài cánh cửa này, thời gian vội vã, vòng tuổi giãn nở, tất cả đều thay đổi qua từng ngày. Bên trong cánh cửa này, đồ đạc vĩnh viễn trầm mặc mà cố thủ ước hẹn ban đầu, như xác kiến trong hổ phách, trăm ngàn năm không thay đổi dáng hình.

Sau khoảng thời gian chia xa dài đằng đẵng, có rất nhiều điều.

Ôn Biệt Ngọc đã từng hoảng hốt mờ mịt hoặc âm thầm khổ sở, nhưng không chịu nói ra, không có cách nào thốt lên thành lời.

Thế mà giờ đây, cậu mở ra chiếc hộp giấu kín nơi đáy lòng, lấy ra bảo vật bên trong, đặt trước mặt một người khác, ăn nói khép nép, mong muốn đổi lấy một số bí mật mà cậu nên biết.

Ngay cả khi bí mật đó khiến cậu đau đớn thêm nữa.

“Du Thích Dã, nói em nghe, có phải là…” Cổ họng cậu phát lạnh, “Có phải là ngày hôm đó?”

Cằm dưới của Du Thích Dã banh ra, trông rất nghiêm nghị, lạnh lẽo và cứng rắn. Khoé miệng hắn mím chặt thành đường thẳng, thẳng đến nỗi tưởng như cả đời này sẽ không bao giờ mở miệng nói nửa chữ.

Nhưng Ôn Biệt Ngọc vẫn kiên trì nhìn người nọ, Du Thích Dã không mở miệng, cậu cũng sẽ không dời mắt.

Kết quả của cuộc đối đầu, vẫn là Du Thích Dã nhận thua. Đứng tại ngôi nhà thuộc về bọn họ, hắn thừa nhận.

“Ừ.”

Ngày hôm đó mà Ôn Biệt Ngọc nói, là ngày bọn họ chính thức chia tay.

Du Thích Dã chỉ định nhớ lại ngày hôm đó, nhưng ký ức lại không chịu nghe lời, ngẫu nhiên đưa hắn về một đoạn quá khứ xa hơn, nơi khởi đầu của mọi sự cố.

Đó là cuối tháng thứ hai tính từ ngày khai giảng.

Hơi thở của mùa hè vẫn còn vương vấn trên bầu trời tháng mười, côn trùng và chim chóc hẵng còn hợp xướng trên cành cây bên ngoài cửa sổ. Trong căn phòng nhỏ có ánh sáng rực rỡ, chiếc giường không đủ lớn, chỉ khoảng mét rưỡi, cần hai người ôm nhau mới ngủ được.

Nhưng đây là căn phòng mà Du Thích Dã tìm được, là không gian là nhà thuộc riêng về bọn họ. Trong nhà không thiếu thứ gì, còn có người mình nhung nhớ muốn gặp mỗi giây mỗi phút.

Tiếng động nhỏ ngoài cửa sổ làm nổi bật sự yên tĩnh trong phòng.

Du Thích Dã lười biếng nằm trên giường, Ôn Biệt Ngọc đứng trước cửa sổ gọi điện thoại, bên kia đầu dây là ông nội của cậu.

Từ khi lên đại học tới nay, bọn họ đã liên tục đi đi về về vài chuyến.

Điều bọn họ lo lắng cũng chưa từng xảy ra, ông nội Ôn Biệt Ngọc và hộ lý ở lại quê nhà, sinh hoạt khá tốt. Ông lão tinh thần dồi dào, mỗi lần bọn họ trở về, đều sẽ cao hứng lôi kéo bọn họ nói chuyện trên trời dưới đất, nói chuyện ngày xưa.

Vài lần như vậy, Ôn Biệt Ngọc cuối cùng đã thoáng yên tâm, sinh hoạt cũng đi vào quỹ đạo, hằng ngày lên lớp, tất nhiên hai tuần sẽ trở về thăm ông nội một lần.

Lần này, bởi vì không thể vắng mặt tại một hoạt động của hội sinh viên, Ôn Biệt Ngọc gọi điện thoại cho ông, nói rằng có thể sang tuần sau cậu mới về được. Ông nội ở đầu bên kia không phản đối, nói mình vẫn ổn, căn dặn cháu trai chăm chỉ học tập, rồi bảo Ôn Biệt Ngọc nhắn Du Thích Dã cũng đừng về, hiếm mới có cuối tuần rảnh rỗi, ở lại Thượng Hải mà chơi.

Chờ Ôn Biệt Ngọc cúp điện thoại, Du Thích Dã nằm trên giường trở mình, vươn tay về phía Ôn Biệt Ngọc đòi một cái ôm, rồi đề nghị: “Em không về được thì để anh, mấy lần trước anh cũng đi quen rồi, tuần này để anh một mình về với ông.”

“Nhưng, ông nội bảo không cần…” Ôn Biệt Ngọc có chút ngập ngừng.

“Haiz, người già ai chẳng nói mình ổn, con cháu cứ tự do phấn đấu ngoài kia. Trên thực tế, bọn họ vẫn muốn có người kề cạnh, nhưng ngại nói ra thôi.” Du Thích Dã nâng cằm, nói trúng tim đen, “Có lẽ về già, con người ta luôn xấu hổ khi cần được quan tâm.”

Ôn Biệt Ngọc dễ như ăn cháo mà bị Du Thích Dã thuyết phục.

“Vậy mai làm phiền anh.”

“Đến giờ em còn nói câu đó à?” Du Thích Dã có chút giận dỗi, nhưng chỉ chớp mắt sau liền tràn đầy hứng khởi, “Nếu tối hôm nay em chủ động, thì anh sẽ không thấy phiền phức chút nào cả.”

Đôi mắt của Ôn Biệt Ngọc, là đôi mắt của màn đêm, ngượng ngùng và thường ẩn chứa cám dỗ khiến người nhìn mãi không chán.

Buổi tối hôm ấy, hai người đều có khoảng thời gian rất vui vẻ.

Đợi đến ngày hôm sau, mặc dù Du Thích Dã thấy thật sự không cần thiết, nhưng Ôn Biệt Ngọc vẫn dành thời gian đưa hắn đến ga tàu, đứng bên ngoài khu an ninh nhìn hắn, mãi đến khi hắn hoà vào đám đông, biến mất không thấy bóng dáng.

Tuy không thể nhìn thấy nhau nữa, nhưng vẫn có điện thoại.

Du Thích Dã mở điện thoại ra, nói chuyện phiếm với Ôn Biệt Ngọc cả đoạn đường, cho đến khi theo dòng người lên tàu, nghe thấy âm thanh cửa xe xì xì đóng lại.

Hắn yên vị tại chỗ ngồi của mình, vui vẻ nhắn tin cho Ôn Biệt Ngọc, thích thú đến nỗi ngay cả nhấc mắt lên nhìn phía trước cũng lười.

Con người không thể nào biết trước điều gì sẽ xảy ra vào khoảng khắc tiếp theo trong cuộc đời mình.

Không một ai biết.

Vẻn vẹn một ngày sau, Ôn Biệt Ngọc cũng lên chuyến xe đó trở về.

Về tham gia tang lễ của ông nội cậu.