[DOCD] Chương 37

Chương 37

Ghen

“… Anh nói gì?” Ôn Biệt Ngọc ngây như phỗng, căn bản không hiểu Tề Luân nói gì.

“Trước kia em không hay xem Weibo, quả nhiên không biết chuyện này.” Tề Luân không thấy bất ngờ trước thái độ của Ôn Biệt Ngọc. Hắn mở Weibo ra, đưa hot search đến trước mặt Ôn Biệt Ngọc, sau đó tiếp tục khuyên, “Anh không biết tại sao em lại cùng Du Thích Dã kết hôn giả, nhưng em cũng phải chú ý chút, Du Thích Dã chính là một tay chơi chính hiệu, người như bọn họ không hiểu tình cảm…”

Ôn Biệt Ngọc không xem Weibo. Ánh mắt cậu dừng trên người Tề Luân, cậu đã không nhịn nổi nữa, lạnh lùng nói: “Anh Tề này, Du Thích Dã tốt hơn nhiều so với anh tưởng, còn anh thì tệ hơn nhiều so với tôi tưởng, hiện giờ trái lại tôi còn đang mừng thầm, ít nhất qua nhiều năm như vậy mắt tôi không có bị mù —— tôi hy vọng đây là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau, nếu như anh còn đến tìm tôi nữa, có lẽ anh cần nói chuyện với luật sư của tôi.”

Nói xong, cậu cũng không muốn lãng phí thời gian với Tề Luân nữa nên đứng dậy và bước nhanh ra ngoài. Vừa đi, cậu vừa lấy điện thoại từ trong túi áo ra, tải Weibo về, đăng ký một tài khoản.

Cậu đi rất nhanh, luôn cúi đầu xem điện thoại, lúc mở cửa kính quán cà phê không cẩn thận đụng phải một người khác đang dựa vào cửa kính bấm điện thoại.

Ôn Biệt Ngọc tức thì hoàn hồn, đang định nói xin lỗi, nhưng thấy người kia còn hoang mang hơn cả cậu, vốn dĩ điện thoại trong tay gã không bị đụng rơi, trái lại lúc ngẩng đầu nhìn thấy cậu mới run tay, đánh rơi.

Điện thoại rơi trên nền gạch sứ, bắn đến chân Ôn Biệt Ngọc, nội dung trên màn hình điện thoại cũng rơi vào tầm mắt cậu một cách trực tiếp nhất.

Đó là…

Video cậu và Tề Luân ngồi nói chuyện?

Ôn Biệt Ngọc cau mày.

“Anh, anh Ôn, anh nghe tôi giải thích, tôi có thể giải thích…” Người nọ cầm điện thoại lên, lắp bắp nói.

“…” Ôn Biệt Ngọc.

Cậu lại ngước mắt lên, nghiêm túc nhìn người đàn ông có làn da màu đồng với mái tóc ngắn cũn trước mặt.

Ngại quá, cậu là ai?

Cuộc gặp gỡ cũng không kéo dài quá lâu vì hiện giờ Ôn Biệt Ngọc không có hứng thú tìm tòi nghiên cứu một người xa lạ. Cậu mỉm cười lịch sự với người đàn ông tóc húi cua trước mặt, nắm điện thoại của mình đi vòng qua, tùy tiện chọn một chỗ nghỉ gần đó ngồi xuống. Cậu tìm hot search liên quan đến Đằng Tuyên, rất nhanh đã thấy:

# Đằng Tuyên # HOT

# Đằng Tuyên bị bao nuôi #

# Đằng Tuyên Du Thích Dã #

Ôn Biệt Ngọc ấn vào mấy hot search mang TAG trên, càng xem sắc mặt càng trầm xuống.

Ôn Biệt Ngọc không sử dụng Weibo, cũng không theo dõi người nổi tiếng, hoàn toàn không biết gì về mấy cái này. Nhưng chỉ cần xem này đó hot search một cách lý trí, có thể rất nhanh phát hiện ra —— tính chính xác của tin đồn nóng hổi này, rất thấp.

Trên mạng cũng không có bất kỳ một bức ảnh thân mật nào của Du Thích Dã và Đằng Tuyên.

Thậm chí, bức ảnh duy nhất có thể lấy ra để làm “bằng chứng” cũng là hai ảnh riêng biệt ghép vào, Du Thích Dã một tấm, Đằng Tuyên một tấm, vô cùng hài hước.

Trên mạng cũng có người phát hiện vô lý, đặt câu hỏi cho thông tin này, nhưng đại đa số vẫn giữ thái độ việc không liên quan tới mình nên nói cho sướng miệng, nửa thật nửa giả mà chế nhạo. Du Thích Dã đột nhiên biến thành chủ đề tán gẫu sau buổi trà chiều, ai cũng có thể tỏ vẻ trịch thượng bình luận hai câu.

Cậu càng xem càng tức, cảm giác như có xương cá mắc trong họng, cộm, muốn nhổ ra, nhưng mò không được, cũng không nôn ra được.

Vẻ mặt Ôn Biệt Ngọc cực kỳ khó coi, nền gạch sáng loá phản chiếu gương mặt nghiêm túc của cậu.

Đúng vào lúc này, trước mặt lại vang lên giọng người khác.

“Anh Ôn, anh bình tĩnh, anh thấy đấy, ngay cả tôi anh Du còn từ chối, sao có thể đi bao nuôi những minh tinh này? Không thể!”

Ôn Biệt Ngọc ngẩng đầu lên lần nữa, cậu phát hiện người nói chuyện vẫn là thanh niên da đồng đầu trọc, đang đứng cách đấy vài bước, một bên nhìn trộm cậu, một bên nhìn trộm màn hình điện thoại của cậu.

Rốt cuộc, cậu mở miệng: “Xin lỗi, xin hỏi cậu là?”

Nụ cười của đầu trọc có hơi phức tạp: “… Triệu Cảnh Tu.”

Cuối cùng Ôn Biệt Ngọc đã biết người này là ai. Cậu im lặng không nói, đứng lên chuẩn bị rời đi.

Triệu Cảnh Tu liền vội vàng cản người lại: “Chờ đã anh Ôn, chúng ta còn chưa nói xong —— “

Ôn Biệt Ngọc dừng bước: “Cậu muốn nói gì với tôi?”

Triệu Cảnh Tu cẩn thận từng li từng tí: “Anh Du không phải là người như thế.”

“Ngoại trừ cái này ra?”

Triệu Cảnh Tu có cảm giác như đang ngồi trong phòng phỏng vấn, thành bại đều phụ thuộc vào câu trả lời này, gã vắt hết óc: “Loại tin đồ không có lửa nhưng có khói… à không, một đồn mười… Cũng không đúng! Haiz, đối với người vừa có tiền lại vừa có ngoại hình như anh Du, nhất định là tên minh tinh này giở trò muốn bước vào hào môn. Hay là thế này anh Ôn, để tôi huy động đám bạn xấu giúp anh tìm hiểu tình hình thực tế, xem tên minh tinh kia rốt cuộc làm thế nào mà dính lên, được không?”

Ôn Biệt Ngọc dừng bước, suy tư trong chốc lát liền nghiêm túc gật đầu: “Được. Tôi rất quan tâm đến điều này, phiền cậu giúp tôi tra xem.”

Triệu Cảnh Tu được sủng mà sợ, thiếu nước vỗ ngực bảo đảm: “Không thành vấn đề.”

Tiếp đó, Ôn Biệt Ngọc gọi điện cho Du Thích Dã.

Tiếng tút tút chờ đợi hệt như các bước sóng trên máy điện tâm đồ, lên, xuống, lên, xuống…

Chín mươi chín phần trăm Du Thích Dã không biết chuyện, trăm phần trăm không liên quan gì đến Đằng Tuyên. Cũng chính vì nguyên nhân này mà trong lòng cậu như có lọ tương ớt đổ nửa bình, lửa giận phun trào.

Khổng tước của mình, chỉ thoáng lộ mặt đã bị người ta nhổ lông đuôi rồi!

***

Du Thích Dã nhận cuộc gọi. Bên kia điện thoại, Ôn Biệt Ngọc hỏi hắn giờ có rảnh không, cậu tới được không.

Nói thật, lúc nhận được cuộc gọi không đầu không đuôi này, Du Thích Dã khá là lo lắng. Hắn rất hiểu Ôn Biệt Ngọc, biết chắc đối phương không phải là người tuỳ tiện cúp việc trong giờ hành chính để chạy đến tìm mình.

Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó nghiêm trọng.

Du Thích Dã lưu ý điểm này, tính toán thời gian liền xuống thẳng tầng một công ty đợi người.

Chị gái trẻ đứng ở quầy lễ tân vốn đang dặt dẹo, liếc mắt thấy tổng giám đốc liền sợ đến nỗi sống lưng dựng thẳng, thẳng tắp như pho tượng sừng sững nơi đây.

Du Thích Dã nhìn qua: “Mệt lắm à?”

Chị gái lễ tân: “Không không không, không mệt chút nào ạ.”

Du Thích Dã còn nói: “Cô cứ thả lỏng đi.”

Chị gái lễ tân: “Em đang rất thả lỏng ạ, sếp yên tâm!”

Trong lúc bọn họ trò chuyện, cửa kính tự động mở ra, một người tiến vào.

Chị gái lễ tân nhanh chóng nở nụ cười chuyên nghiệp nhất: “Chào ngài, xin hỏi ngài là —— “

“Em ấy là sếp nhỏ của công ty chúng ta.” Bên cạnh truyền đến một câu nói, là Du Thích Dã chen vào. Hắn bước lên trước đón Ôn Biệt Ngọc, “Em đến rồi à?”

“Sếp nhỏ là thế nào?” Ôn Biệt Ngọc thấp giọng hỏi.

“Ở dưới sếp lớn không phải là sếp nhỏ à? Anh thấy cách hình dung của mình vẫn rất chuẩn.”

“… Câu này của anh, thật sự không có ẩn ý sâu xa nào chứ?”

“Em đoán xem ~ “

Hai người vừa nói vừa bước vào thang máy, nụ cười của chị gái lễ tân dần dần tắt ngúm.

Thức ăn nguội cho chó đùn hết vào miệng cô…

Cô trơ mắt nhìn hai người nọ biến mất sau cửa thang máy, lấy điện thoại từ trong túi ra, lặng lẽ gửi tin nhắn.

“Báo động đỏ: Sếp nhỏ giá đáo!”

“Sếp nhỏ là ai? 🤔 “

“Vợ sếp lớn 🙂”

Chị gái lễ tân vừa trả lời xong câu này, cả cái group bắt đầu nổ tung, buôn chuyện vốn là bản tính của con người.

“Chuyện với Đằng Tuyên đã bại lộ, chắc chắn vợ sếp đích thân đến để hỏi tội!”

“Tôi thấy tin sếp với Đằng Tuyên giả lắm, chẳng lẽ là thật à?? Sếp nghĩ quẩn à, ảnh đẹp trai hơn Đằng Tuyên quá nhiều hu hu, cho dù lên giường thật cũng không biết ai thiệt hơn ai đâu, huống hồ là bao nuôi —— “

“Sếp chúng ta là hạt giống giới giải trí bị sự nghiệp tổng tài làm lỡ.”

Thấy đám đồng nghiệp đang thở dài, chị gái lễ tân nhìn xung quanh một chút, không thấy ai đến, liền dùng ngón tay chọc chọc màn hình, đáp lại mọi người một câu: “Một thông tin khiến lòng người chua chát: Vợ sếp dáng dấp cũng đẹp hơn Đằng Tuyên.”

Vừa mới gửi xong tin này, phía trước bỗng truyền đến âm thanh.

“Tôi đến giao hàng, mời ký nhận ạ.”

Chị gái lễ tân giật thẳng mình, nhanh chóng ngẩng đầu lên, thấy shipper khiêng một thùng carton đặt trước mặt. Mở thùng ra, một phần đồ ngọt, hai phần đồ ngọt… một loạt hộp đồ ngọt lần lượt được xếp ra ngoài.

“Đây là?” Chị gái có chút ngây người.

“Trà chiều do một vị tiên sinh họ Ôn gọi đặt ạ, địa chỉ nhận là ở đây.” Shipper đưa bill cho chị gái xem, “Tôi không giao nhầm chứ nhỉ?”

Không nhầm đầu!

Chị gái lễ tân điên cuồng chọc màn hình: “Tin tình báo thứ ba: Vợ sếp đặt cho cả công ty mình mỗi người một phần trà chiều!”

Im lặng nửa ngày mới có người thổi còi xung phong.

“Lập team lấy số đến ngắm vợ sếp, điểm danh! Tôi số một!”

***

Bước vào thang máy, trở về văn phòng, Du Thích Dã mới thân thiết hỏi Ôn Biệt Ngọc: “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Ôn Biệt Ngọc: “Đúng là có một chuyện.”

Du Thích Dã đã bày sẵn tư thế lắng nghe: “Nói đi, anh giúp em đưa ra lời khuyên.”

“Chuyện này liên quan đến anh.” Cậu nói xong liền lấy điện thoại ra, mở Weibo, cho Du Thích Dã xem này đó hot search liên quan tới hắn.

“…”

“? ? ?”

Sau khi xem xong lần lượt từng cái, Du Thích Dã bực bội.

“Anh còn chưa gặp người này lần nào!” Hắn cẩn thận suy nghĩ lại, rốt cuộc nhớ ra triển lãm của công ty cách đây không lâu, “Hình như từng chạm mặt ở một buổi triển lãm của công ty, chỉ có thế thôi. Hiện giờ giới giải trí toàn truyền mấy tin tào lao, nói anh bao nuôi cậu ta, thì tốt xấu gì cũng phải có một hai tấm ảnh chụp anh và cậu ta ăn cơm, hoặc là cùng vào khách sạn chứ, muốn lừa ai?”

“Không chỉ vậy, còn nói mẹ anh dùng tiền yêu cầu Đằng Tuyên rời xa anh.” Ôn Biệt Ngọc bổ sung.

Du Thích Dã nghe vậy liền sững sờ, lật qua lật lại Weibo, còn tìm kiếm các từ mấu chốt, nhưng chẳng thấy gì: “Còn truyền cả tin như vậy à… Ai nói, có ảnh không?”

“Em không tìm.” Ôn Biệt Ngọc nói.

Du Thích Dã dừng động tác, trong đầu đã có manh mối, ai làm người đó tự đi mà giải quyết. Hắn không quan tâm đến những chuyện này lắm, nhưng thấy Ôn Biệt Ngọc canh cánh trong lòng, cười cho qua có vẻ cũng không hay, hừm…

Du Thích Dã giả vờ giả vịt lại nhìn Weibo, đột nhiên hỏi Ôn Biệt Ngọc: “Anh thấy hơi kỳ đấy.”

Ôn Biệt Ngọc bỗng lên tinh thần, cho rằng Du Thích Dã đã nhìn ra đầu mối: “Kỳ chỗ nào vậy?”

Du Thích Dã: “Tại sao em không ghen?”

“…” Ôn Biệt Ngọc mờ mịt phát ra một âm điệu đầy nghi hoặc, “Hả?”

Du Thích Dã ngoắc tay với Ôn Biệt Ngọc, ý bảo cậu lại đây ngồi xuống. Tiếp đó, hắn vòng tay ôm người ngồi lên đùi mình, chỉ vào mấy bài đăng trên Weibo: “Em xem này, có rất nhiều người lập luận hùng hồn rằng anh và Đằng Tuyên có một chân, em không ăn dấm chút nào sao?”

“… Không phải là giả à?” Ôn Biệt Ngọc hỏi, cậu mới nhìn thấy đã tức giận, chưa kịp biết ghen là gì.

“Cho dù là giả, em cũng nên ăn dấm chứ!” Du Thích Dã lời lẽ đương nhiên.

“Vậy anh muốn em ăn dấm kiểu gì?” Ôn Biệt Ngọc tựa hồ định chiều theo Du Thích Dã.

Du Thích Dã suy tư trong chốc lát, sống lưng thả lỏng dựa vào ghế, nhắc lại một chuyện: “Còn nhớ hồi chúng ta vừa mới lên đại học không, học khác khoa, khác ký túc xá, ngay cả thời khoá biểu cũng không giống nhau, may mà còn chọn được các môn chung…”

Chưa dứt lời, vừa nói đến đây, Ôn Biệt Ngọc cũng nhớ lại tình huống khi mới vào đại học.

Hai người chọn khác khoa nên không được ở chung ký túc xá, muốn ở bên nhau nhiều hơn chỉ có cách tham gia các lớp môn chung. Lúc Ôn Biệt Ngọc đang sắp xếp lịch học sao cho trùng với Du Thích Dã nhiều nhất, thì Du Thích Dã – người luôn luôn lười làm những chuyện như vậy – đã cầm thời khoá biểu mới toanh đến phòng cậu, rất nghiêm túc nói: “Chúng ta đăng ký theo thời khoá biểu này, anh tính hết rồi, dựa theo lịch học này, mỗi ngày chúng ta có thể ở cùng nhau ít nhất mười hai tiếng, không khác hồi cấp ba lắm.”

Sau đó bọn họ dựa theo thời khoá biểu chọn môn học, lên lớp tan tầm đều đi cùng nhau.

Thay đổi môi trường mới, thay đổi một nhóm bạn học mới, khó tránh được việc có vài người ngây thơ muốn chen vào…

Ôn Biệt Ngọc: “Bên cạnh anh toàn yến với oanh.”

“Sinh ra đã đẹp trai cũng khổ não lắm.” Du Thích Dã thở dài một hơi, còn nói thêm, “Hơn nữa, đừng nói em không có gì nổi bật, cũng có rất nhiều người tới vì em.”

Hắn nói xong, nhìn Ôn Biệt Ngọc, tin chắc Ôn Biệt Ngọc và mình đều đang nghĩ đến cùng một sự kiện.

Mới nhập học, Du Thích Dã cảm thấy nhóm người vây quanh mình phiền phức vô cùng, Ôn Biệt Ngọc cũng không khá hơn là bao. Du Thích Dã than vãn với Ôn Biệt Ngọc, lúc đó cậu chẳng nói năng gì, nhưng nửa tháng sau, trong lễ hội chào tân sinh viên của trường, Ôn Biệt Ngọc là người nhảy mở màn.

Chính sách hôn nhân đồng giới mới được thông qua cách đây vài năm, quan điểm chiếm chủ đạo trong xã hội vẫn là nam nữ bên nhau mới phải đạo.

Ôn Biệt Ngọc đã thực hiện một bước tiên phong. Dưới ánh đèn lộng lẫy, trong sự chú ý của muôn người, cậu mặc lễ phục chính thức, không mời bất cứ cô gái nào khiêu vũ, mà tách ra từng nhóm bạn học – giờ đây đã trở thành những cái bóng mờ thừa thãi – đi thẳng về phía Du Thích Dã, duỗi tay thay cho lời mời ——

Tay cậu bị siết chặt lấy.

Du Thích Dã cầm tay Ôn Biệt Ngọc, đặt ở lòng bàn tay mình mà vuốt nhẹ hai lần, tách từng ngón tay của đối phương ra rồi đan vào, miệng nhếch lên cười.

Có chút hư hỏng, có chút kiêu ngạo, mà hơn hết là thật nhiều thật nhiều tình yêu ngọt ngào và rực rỡ.

Hắn thì thầm với Ôn Biệt Ngọc:

“Khi đó, em đi về phía anh, hệt như Moses rẽ biển. Em khiến anh xiêu lòng.”

Buổi tối hôm ấy, đèn chùm thuỷ tinh lộng lẫy loá mắt treo ở chính giữa lễ đường cũng trở nên ảm đạm, mờ nhạt.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người bọn họ.

Mà ánh mắt của Ôn Biệt Ngọc, chỉ đặt trên người Du Thích Dã.

Cậu thầm trả lời Du Thích Dã.

Không, khiến người xiêu lòng, chính là anh.

“Sau đó…” Du Thích Dã nghĩ tới một chuyện, khẽ cười, “Em nhớ rõ không?”

Ôn Biệt Ngọc đương nhiên là nhớ.

Một màn khiêu vũ nhảy đến cảm xúc dâng trào, tiếng nhạc vừa dứt, hai người liền lặng lẽ rời khỏi lễ đường, trốn vào rừng cây rậm rạp trong trường, lửa nóng tán loạn khắp cơ thể.

Màn đêm buông lơi, ánh sáng hắt xuống mặt hồ rồi lại phản chiếu vào trong rừng.

Màu tím nhạt và ánh vàng mỏng manh rải rác khắp rừng, tạo thành những đốm sáng rực rỡ trên bầu trời đêm.

Ôn Biệt Ngọc tựa lưng vào một thân cây, cơ thể cậu mềm nhũn phải dựa vào vậy mới chống đỡ được. Cậu nhớ mình đã nói một câu như thế này: “Chúng ta… đi nhà nghỉ à?”

“Không đi! Quá sơ sài!” Du Thích Dã nhẫn nhịn dục vọng, nghiến răng nói, “Anh đã xem xét vài căn phòng rồi nhưng chưa thấy ưng, chờ anh thuê được phòng rồi tính!”

Sau đó, bọn họ lại ở đây thì thầm nửa ngày, Du Thích Dã thấy muộn rồi mới ôm người đưa về ký túc xá, cũng tự về phòng mình nghỉ ngơi.

Ôn Biệt Ngọc thấy hơi nóng, Du Thích Dã luôn có thể tuỳ ý phóng hoả trong lòng cậu.

Du Thích Dã trầm tư: “Nếu như mỗi lần em ghen đều kết thúc bằng cách lên giường, trái lại vẫn có thể xem như một thói quen tốt…” Hắn nhìn xung quanh một lượt, tiếc nuối nói, “Lúc trước bố trí văn phòng, sao anh không nghĩ đến việc làm thêm phòng ngủ trong này nhỉ?”

Ôn Biệt Ngọc không thể không ngắt lời: “Du Thích Dã, anh đang nghĩ đến mấy tình tiết trong phim đấy à?”

Du Thích Dã không phủ nhận: “Em có thể cho là vậy, sao thế, em xấu hổ à?”

Ôn Biệt Ngọc không chịu thua, phản bác ngay tức thì: “Nếu giống trong phim, thì cần gì phòng ngủ.”

Du Thích Dã biết Ôn Biệt Ngọc chưa nói hết, ánh mắt rơi vào ghế sô pha, càng thêm hối hận: “Ghế sô pha quá nhỏ.”

Ôn Biệt Ngọc giơ tay lên, ngón tay vuốt qua caravat của Du Thích Dã, chậm rãi giúp người nọ tháo ra, đường hoàng trịnh trọng nói: “Play văn phòng, không phải chỉ cần một cái bàn làm việc là được rồi à, giấu người ở bên dưới…”

Du Thích Dã càng cảm thấy mình thua rồi.

Không được, mình phải nói lại hai câu lấy lại thế chủ động, văn phòng còn làm được gì nữa nhỉ?

Hắn đang xoắn xuýt thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên, thư ký ở bên ngoài nói: “Sếp Du, tôi có báo cáo —— “

Đúng lúc này, Du Thích Dã thấy hoa mắt, người trong ngực nhảy dựng lên như thỏ.